Tử Tù Và Sự Trở Lại - Chương 2
Chương 2: Vụ Án Đầu Tiên
Cơn mưa đã tạnh, nhưng bầu trời Biện Kinh vẫn phủ một màu xám xịt, nặng nề như tâm trạng của những người dân trong thành. Tin tức về cái chết của quan Lý Chính lan truyền khắp nơi, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong từng gia đình, từng quán trà nhỏ. Ai cũng tỏ ra lo lắng, không chỉ vì vụ án mạng dã man, mà còn vì những điều kỳ bí ẩn chứa trong đó.
Trong khi đó, tại phủ Khai Phong, Bao Thanh Thiên và các thuộc hạ của ông đang tập trung phân tích vụ án.
Công Tôn Sách, người đã dành cả đêm để nghiên cứu lại các tài liệu liên quan đến vụ án cũ của Vương Đại, đặt một tập tài liệu dày cộp lên bàn. “Đại nhân, đây là toàn bộ hồ sơ về vụ án của Vương Đại. Có một điều khá kỳ lạ mà ta vừa phát hiện ra.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, ra hiệu cho Công Tôn tiếp tục.
“Vương Đại bị kết án tử hình vì đã giết hại năm người, tất cả đều bị giết theo cách thức giống nhau: một vết cắt sâu trên cổ, đúng như chúng ta đã thấy trên thi thể của quan Lý Chính. Tuy nhiên, trong số các nạn nhân cũ, có một người là quan tòa phụ trách xét xử vụ án liên quan đến một số thương nhân lớn trong thành. Có vẻ như Vương Đại không chỉ giết người một cách ngẫu nhiên.”
Triển Chiêu liền hỏi: “Ngươi đang ám chỉ rằng Vương Đại có thể đã được ai đó thuê giết người?”
Công Tôn Sách gật đầu, tiếp tục: “Đúng vậy. Điều này có thể giải thích tại sao tất cả các nạn nhân đều có một điểm chung – họ đều có liên quan đến các vụ án lớn, mà Vương Đại có thể đã bị lợi dụng để thực hiện.”
Bao Thanh Thiên trầm ngâm, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không. “Nếu điều này đúng, thì rất có thể kẻ đứng sau không chỉ muốn giết Vương Đại để bịt đầu mối, mà còn muốn tiếp tục dùng danh tiếng của hắn để che đậy cho những tội ác mới.”
Đột nhiên, một người lính chạy vào, mặt mày tái nhợt: “Đại nhân! Đại nhân! Một vụ giết người nữa vừa xảy ra!”
Bao Thanh Thiên lập tức đứng dậy, giọng nói sắc lạnh: “Ở đâu?”
“Ở phía Tây thành, nạn nhân là một thương nhân giàu có, tên là Trương Thừa Đức. Ông ta bị giết theo cách tương tự như quan Lý Chính!”
Đoàn người nhanh chóng đến hiện trường vụ án mới. Ngôi nhà của Trương Thừa Đức là một biệt thự lớn, nằm trong khu vực giàu có của thành phố. Tuy nhiên, khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt họ không khác gì một cơn ác mộng. Trương Thừa Đức bị giết hại dã man, với một vết cắt sâu trên cổ, máu chảy loang lổ khắp sàn nhà.
Triển Chiêu cúi xuống kiểm tra thi thể, mặt đầy nghiêm trọng: “Cách thức giống hệt như vụ án của quan Lý Chính. Không nghi ngờ gì nữa, đây là tác phẩm của cùng một kẻ.”
Bao Thanh Thiên quay sang Công Tôn Sách, hỏi: “Trương Thừa Đức có liên quan gì đến vụ án của Vương Đại không?”
Công Tôn Sách nhanh chóng mở cuốn sổ ghi chép và tra cứu. “Thật kỳ lạ, Trương Thừa Đức không hề xuất hiện trong hồ sơ của vụ án. Nhưng ông ta lại là người đã tham gia vào nhiều vụ kiện lớn trong thành, có thể có mối liên hệ gián tiếp nào đó mà chúng ta chưa phát hiện.”
Bao Thanh Thiên trầm ngâm suy nghĩ. Một câu hỏi lớn lởn vởn trong đầu ông: Kẻ giết người này đang nhắm vào ai? Phải chăng nó đang theo đuổi một danh sách các nạn nhân có liên quan đến một âm mưu lớn hơn?
Trong khi Bao Thanh Thiên và các thuộc hạ đang đứng đó, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hơi ẩm của cơn mưa đêm trước. Ông ngước nhìn lên bầu trời, thấy những đám mây đen đang dần tan biến, nhưng vẫn còn một đám mây dày đặc phủ kín tâm trí ông. Vụ án này không chỉ là một chuỗi các vụ giết người đơn thuần, mà còn ẩn chứa một bí mật kinh hoàng hơn.
Bao Thanh Thiên quyết định: “Triển Chiêu, ngươi hãy cử người canh giữ tất cả những người có liên quan đến vụ án cũ. Chúng ta cần bảo vệ họ trước khi hung thủ kịp ra tay. Công Tôn Sách, ngươi hãy điều tra kỹ lưỡng về quá khứ của Vương Đại, cũng như các mối quan hệ của hắn. Chúng ta cần tìm ra kẻ đứng sau trước khi quá muộn.”
Công Tôn Sách và Triển Chiêu đều cúi đầu nhận lệnh. Bao Thanh Thiên nhìn họ rời đi, lòng đầy quyết tâm. Ông biết rằng vụ án này sẽ là một thách thức lớn, nhưng cũng tin rằng, với sự thông minh và quyết tâm của mình, ông sẽ tìm ra sự thật và đem lại công lý cho những người vô tội.
Câu chuyện càng trở nên phức tạp, những manh mối ngày càng chồng chéo, nhưng Bao Thanh Thiên không nản lòng. Ông hiểu rằng, chỉ có một cách duy nhất để đưa vụ án này ra ánh sáng: kiên trì và quyết đoán.
Chương này mở ra thêm một vụ án mạng, đồng thời đặt ra nhiều câu hỏi về mối liên hệ giữa các nạn nhân và kẻ giết người, tạo nên sự căng thẳng và hồi hộp cho câu chuyện.