Tử Tù Và Sự Trở Lại - Chương 5
Chương 5: Mưu Kế Trong Bóng Tối
Triển Chiêu dành cả ngày hôm đó để huy động mọi nguồn lực trong thành, truy tìm tung tích của kẻ được gọi là “Người môi giới.” Đây là một kẻ bí ẩn, không ai biết rõ về danh tính hay xuất thân của hắn, nhưng hắn đã liên quan đến nhiều vụ giao dịch đất đai và có thể là nhân vật chính đứng sau các vụ án mạng.
Trong khi đó, Bao Thanh Thiên cùng Công Tôn Sách tập trung tại phủ Khai Phong để lên kế hoạch hành động tiếp theo. Không khí trong phòng họp căng thẳng hơn bao giờ hết. Công Tôn Sách lật lại những tài liệu từ căn hầm bí mật mà Triển Chiêu mang về, cố gắng tìm ra bất kỳ manh mối nào có thể dẫn đến “Người môi giới.”
“Đại nhân,” Công Tôn Sách nói với Bao Thanh Thiên, “Có một chi tiết trong các tài liệu này khiến ta đặc biệt chú ý. Một trong những vụ giao dịch đất đai liên quan đến Vương Đại được thực hiện thông qua một người đàn ông tên là Tào Khánh. Hắn là một thương nhân giàu có nhưng rất kín tiếng, hầu như không ai biết về quá khứ của hắn.”
Bao Thanh Thiên ngẫm nghĩ. “Ngươi nghĩ rằng Tào Khánh có thể chính là ‘Người môi giới’?”
Công Tôn Sách gật đầu. “Có khả năng rất lớn, thưa đại nhân. Tào Khánh không có nhiều dấu vết trong các hồ sơ chính thức, nhưng lại xuất hiện liên tục trong các giao dịch đất đai liên quan đến những vụ án mà Vương Đại đã tham gia. Nếu chúng ta tìm được hắn, có thể sẽ vạch trần được toàn bộ âm mưu này.”
Bao Thanh Thiên suy tính một hồi rồi ra lệnh: “Công Tôn Sách, hãy triệu tập Tào Khánh đến phủ Khai Phong ngay lập tức. Ta muốn đích thân thẩm vấn hắn.”
Không lâu sau, một toán lính được phái đi để đưa Tào Khánh đến phủ Khai Phong. Nhưng khi họ đến biệt phủ của Tào Khánh, nơi này đã bị bỏ hoang. Không một dấu vết nào của hắn, như thể hắn đã biến mất không dấu vết. Tin tức này khiến Bao Thanh Thiên thêm phần nghi ngờ.
“Đại nhân,” Triển Chiêu quay lại sau khi tiến hành điều tra khắp nơi, “chúng ta đã mất dấu Tào Khánh. Hắn đã biến mất cùng với gia đình, và không ai biết họ đã đi đâu.”
Bao Thanh Thiên trầm ngâm: “Hắn đã biết chúng ta đang truy tìm hắn. Có lẽ hắn đã chuẩn bị từ trước. Nhưng việc hắn biến mất cũng chứng tỏ rằng chúng ta đang đi đúng hướng.”
Công Tôn Sách tiếp lời: “Nếu Tào Khánh chính là ‘Người môi giới’, thì việc hắn trốn chạy càng khẳng định điều đó. Hắn có lẽ đang tìm cách thủ tiêu mọi bằng chứng liên quan đến mình.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, ánh mắt lấp lánh ý chí kiên định. “Chúng ta không thể để hắn trốn thoát. Triển Chiêu, ngươi hãy sử dụng mọi nguồn lực để truy tìm Tào Khánh. Hắn phải trả giá cho những gì đã gây ra.”
Triển Chiêu không chần chừ, lập tức rời đi để tiếp tục cuộc truy lùng. Trong khi đó, Bao Thanh Thiên và Công Tôn Sách tiếp tục nghiên cứu các tài liệu còn lại, hy vọng tìm được bất kỳ manh mối nào khác về tung tích của Tào Khánh.
Tối hôm đó, khi tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, Công Tôn Sách vẫn tiếp tục làm việc dưới ánh đèn leo lét. Bỗng nhiên, anh phát hiện ra một bức thư cũ giấu kín trong một cuốn sách mà họ chưa từng mở ra. Bức thư này được viết bởi một trong những nạn nhân cũ của Vương Đại, người từng là quan tòa trong một vụ tranh chấp đất đai lớn.
“Bức thư này nói về một mối đe dọa từ một kẻ giấu mặt,” Công Tôn Sách đọc lướt qua. “Vị quan tòa này biết mình đang gặp nguy hiểm và đã viết thư này gửi cho một người bạn, nhờ cất giấu trong trường hợp ông ta bị giết.”
Công Tôn Sách lập tức mang bức thư đến cho Bao Thanh Thiên xem. Sau khi đọc xong, Bao Thanh Thiên nói: “Đây có thể là bằng chứng quan trọng để buộc tội Tào Khánh. Nhưng chúng ta cần phải bắt được hắn trước khi hắn kịp trốn thoát hoặc thủ tiêu những người có thể làm chứng chống lại hắn.”
Sáng hôm sau, Triển Chiêu quay trở lại phủ Khai Phong, khuôn mặt anh lộ vẻ căng thẳng. “Đại nhân, chúng ta đã tìm thấy một manh mối về nơi ẩn náu của Tào Khánh. Hắn đang trốn trong một ngôi chùa cổ ở ngoài thành, nơi ít người qua lại.”
Bao Thanh Thiên không chút do dự: “Chúng ta sẽ đi ngay lập tức. Triển Chiêu, ngươi dẫn đầu đội quân, ta và Công Tôn Sách sẽ theo sau.”
Đoàn người nhanh chóng chuẩn bị và lên đường ngay khi trời vừa sáng. Họ đi qua những con đường nhỏ, băng qua rừng rậm để đến ngôi chùa cổ nằm trên một ngọn đồi hẻo lánh. Khi họ đến nơi, ngôi chùa tĩnh lặng, không có dấu hiệu của sự sống.
Triển Chiêu ra hiệu cho đội quân bao vây ngôi chùa, trong khi anh và Bao Thanh Thiên cùng Công Tôn Sách tiến vào bên trong. Họ di chuyển nhẹ nhàng, cẩn thận lục soát từng gian phòng. Nhưng khi họ đến gần gian phòng lớn nhất, cánh cửa bất ngờ mở toang, và một bóng người lao ra với tốc độ chóng mặt.
“Tào Khánh, đứng lại!” Triển Chiêu hét lớn, rút kiếm ra chặn đường kẻ chạy trốn.
Tào Khánh, với khuôn mặt hốc hác và ánh mắt hoảng loạn, quay lại nhìn Triển Chiêu, nhưng không có ý định dừng lại. Hắn rút ra một con dao nhỏ, đâm thẳng về phía Triển Chiêu, nhưng với tốc độ nhanh như chớp, Triển Chiêu tránh được và dùng kiếm hất văng vũ khí của hắn xuống đất.
“Ngươi không thoát được đâu, Tào Khánh!” Bao Thanh Thiên bước tới, giọng nói đầy uy quyền. “Hãy đầu hàng và nói ra sự thật. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
Tào Khánh ngã quỵ xuống đất, mồ hôi túa ra như mưa. Hắn biết mình đã bị dồn vào đường cùng. “Ta sẽ nói… Ta sẽ nói hết… Nhưng hãy bảo vệ ta, những kẻ đó… chúng sẽ không để ta sống yên!”
Bao Thanh Thiên gật đầu. “Ngươi sẽ được bảo vệ nếu ngươi nói ra toàn bộ sự thật.”
Tào Khánh run rẩy, rồi bắt đầu kể ra câu chuyện đầy tội lỗi và âm mưu, một câu chuyện liên quan đến những vụ tranh chấp đất đai, những vụ giết người, và cả việc thuê Vương Đại làm sát thủ. Nhưng kẻ thực sự đứng sau mọi chuyện, kẻ mà hắn chỉ dám gọi là “ông chủ,” vẫn còn trong bóng tối, một người mà hắn không dám tiết lộ danh tính vì sợ chết.
“Ông chủ?” Công Tôn Sách hỏi, mắt nhíu lại. “Ai là ông chủ của ngươi? Hắn là ai?”
Tào Khánh ngẩng đầu, ánh mắt đầy sợ hãi. “Ta không thể nói… Nếu ta nói, ta sẽ chết ngay lập tức…”
Bao Thanh Thiên nhìn thẳng vào mắt Tào Khánh, giọng nói lạnh lùng nhưng kiên định: “Ngươi không có lựa chọn nào khác. Nếu ngươi không nói, công lý sẽ đòi hỏi ngươi phải trả giá. Còn nếu ngươi nói ra, chúng ta có thể bảo vệ ngươi khỏi những kẻ đó.”
Tào Khánh rùng mình, rồi từ từ cúi đầu xuống, giọng nói yếu ớt: “Hắn là… là… người mà ai cũng biết, nhưng không ai dám nghi ngờ… Hắn là một trong những quan chức cao cấp nhất trong triều đình…”
Lời nói của Tào Khánh khiến Bao Thanh Thiên và những người xung quanh rùng mình. Họ đã tiến rất gần đến sự thật, nhưng cũng nhận ra rằng kẻ thù của họ mạnh mẽ và nguy hiểm hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Chương này đưa câu chuyện lên một đỉnh điểm mới khi Bao Thanh Thiên và các thuộc hạ phát hiện ra tung tích của Tào Khánh và bắt đầu tiến gần hơn đến kẻ chủ mưu thực sự. Tình tiết căng thẳng, với những bí mật được tiết lộ, nhưng cũng mở ra những thách thức lớn hơn khi họ phải đối mặt với một kẻ thù đầy quyền lực và nguy hiểm.