Tử Tù Và Sự Trở Lại - Chương 6
Chương 6: Lời Nhắn Từ Cõi Chết
Lời thú nhận của Tào Khánh khiến không khí trong ngôi chùa cổ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Bao Thanh Thiên hiểu rằng, những gì họ đang đối mặt không chỉ là một vụ án giết người đơn thuần, mà là một âm mưu thâm độc có thể lật đổ cả triều đình. Ông quyết định đưa Tào Khánh về phủ Khai Phong ngay lập tức để đảm bảo an toàn cho hắn, đồng thời chuẩn bị cho cuộc đối đầu với kẻ chủ mưu thực sự.
Khi đoàn người rời khỏi ngôi chùa, màn đêm đã buông xuống, che phủ mọi thứ trong một màu đen huyền bí. Tào Khánh được canh gác cẩn mật, nhưng sự lo sợ vẫn hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Hắn biết rằng mình đã bước vào một con đường không có lối thoát, và chỉ còn có thể trông cậy vào Bao Thanh Thiên để giữ lại mạng sống.
Tại phủ Khai Phong, Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách và Triển Chiêu cùng ngồi lại để bàn bạc về bước tiếp theo. Tào Khánh được giam giữ trong một phòng an toàn, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt.
Công Tôn Sách cẩn trọng mở lời: “Đại nhân, lời khai của Tào Khánh chỉ mới là một phần của bức tranh toàn cảnh. Chúng ta cần tìm ra danh tính thực sự của kẻ mà hắn gọi là ‘ông chủ’. Nếu đúng như hắn nói, đây là một trong những quan chức cao cấp nhất, thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn rất nhiều.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, đôi mắt sáng quắc trong bóng tối. “Chúng ta đang đi trên một con đường đầy chông gai, nhưng ta tin rằng công lý sẽ dẫn đường. Chúng ta cần tìm ra bằng chứng vững chắc để buộc tội kẻ chủ mưu, và không thể chỉ dựa vào lời khai của Tào Khánh.”
Triển Chiêu đề xuất: “Có lẽ chúng ta nên điều tra những quan chức có liên quan đến vụ tranh chấp đất đai mà Tào Khánh đã nhắc đến. Ai trong số họ có đủ quyền lực và động cơ để thực hiện những hành vi tội ác này?”
Công Tôn Sách tán thành: “Đúng vậy. Và chúng ta cũng cần đảm bảo rằng Tào Khánh sẽ không bị hại trước khi hắn có thể cung cấp thêm thông tin. Hắn là nhân chứng quan trọng nhất mà chúng ta có.”
Ngay khi họ đang bàn luận, một người lính hớt hải chạy vào, khuôn mặt tái mét. “Đại nhân! Có chuyện không hay rồi!”
Bao Thanh Thiên đứng dậy, giọng nghiêm nghị: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Người lính run rẩy trả lời: “Tào Khánh… hắn đã chết!”
Cả phòng lặng đi trong giây lát, rồi tất cả lập tức lao ra ngoài. Trong căn phòng nơi Tào Khánh bị giam giữ, cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt họ. Tào Khánh nằm bất động trên giường, miệng đầy máu, ánh mắt trợn trừng đầy hoảng sợ. Bên cạnh hắn là một tờ giấy nhỏ được viết bằng máu, chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Kẻ phản bội phải chết.”
Triển Chiêu lập tức kiểm tra hiện trường, nhưng không tìm thấy dấu vết của kẻ xâm nhập. “Không có dấu hiệu đột nhập từ bên ngoài. Điều này có nghĩa là kẻ giết người đã ở bên trong phủ Khai Phong, hoặc có người đã giúp hắn từ bên trong.”
Công Tôn Sách nhìn tờ giấy với vẻ nghiêm trọng. “Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo dành cho chúng ta. Kẻ đứng sau vụ án không chỉ quyền lực mà còn rất tàn nhẫn. Hắn sẽ không ngần ngại thủ tiêu bất kỳ ai có thể làm hại đến hắn.”
Bao Thanh Thiên im lặng trong giây lát, rồi lên tiếng: “Đưa thi thể của Tào Khánh đi khám nghiệm. Chúng ta cần biết hắn bị giết như thế nào và tìm ra manh mối dù nhỏ nhất.”
Khi thi thể được đưa đi, Bao Thanh Thiên quay lại nhìn Công Tôn Sách và Triển Chiêu. “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Kẻ thủ ác đã tỏ rõ rằng hắn sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả những người có thể chống lại hắn đều bị loại bỏ. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra danh tính thật sự của ‘ông chủ’ trước khi hắn kịp gây thêm tội ác.”
Triển Chiêu gật đầu quyết tâm. “Ta sẽ mở rộng cuộc điều tra, tập trung vào những quan chức có liên quan đến vụ tranh chấp đất đai và những người có quyền lực lớn trong triều đình.”
Công Tôn Sách thêm vào: “Ta sẽ xem xét kỹ hơn về các giao dịch đất đai và tìm ra ai là người hưởng lợi nhiều nhất từ các vụ việc này. Có lẽ từ đó chúng ta có thể tìm ra dấu vết của kẻ chủ mưu.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, ánh mắt quyết liệt. “Công lý sẽ được thực thi, dù kẻ thủ ác có ẩn mình sâu đến đâu. Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi mọi bí mật được phơi bày.”
Đêm hôm đó, Bao Thanh Thiên thức trắng, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Bóng tối của âm mưu đang bao trùm lên Biện Kinh, và ông biết rằng phía trước sẽ còn nhiều hiểm nguy hơn nữa. Nhưng ông cũng biết rằng, với sự kiên định và trí tuệ của mình cùng với những người đồng hành trung thành, ông sẽ đưa vụ án này ra ánh sáng.
Một lần nữa, cơn gió lạnh lẽo thổi qua cửa sổ phủ Khai Phong, mang theo hơi thở của bóng đêm và sự chết chóc. Nhưng trong trái tim của Bao Thanh Thiên, ngọn lửa của công lý vẫn cháy rực, sẵn sàng đốt cháy mọi âm mưu đen tối.
Chương này nâng cao căng thẳng với cái chết bí ẩn của Tào Khánh, một nhân chứng quan trọng, làm rõ ràng hơn mức độ nguy hiểm của kẻ chủ mưu. Bao Thanh Thiên và các đồng sự phải đối mặt với một kẻ thù cực kỳ nguy hiểm, buộc họ phải hành động nhanh chóng và chính xác để bảo vệ công lý.