Tử Tù Và Sự Trở Lại - Chương 7
Chương 7: Cạm Bẫy Đen Tối
Buổi sáng hôm sau, cả phủ Khai Phong ngập trong bầu không khí căng thẳng sau cái chết bất ngờ của Tào Khánh. Tin tức về vụ việc nhanh chóng lan truyền khắp thành, làm dấy lên những lời đồn đoán về sự tồn tại của một kẻ thù vô hình, một kẻ có thể ra tay ngay cả trong nơi được canh gác cẩn mật nhất.
Bao Thanh Thiên ngồi trong phòng làm việc, trước mặt là tờ giấy viết bằng máu của Tào Khánh. Ông hiểu rằng thời gian không còn nhiều, và kẻ thủ ác đang dồn mọi nỗ lực để bịt miệng những ai có thể tiết lộ sự thật. Ông cần phải hành động ngay lập tức.
Triển Chiêu bước vào phòng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đại nhân, ta đã kiểm tra lại toàn bộ hiện trường và thẩm vấn tất cả những người có mặt trong phủ đêm qua, nhưng không tìm thấy dấu hiệu nào cho thấy có kẻ lạ xâm nhập. Rất có thể kẻ giết Tào Khánh là một trong những người của chúng ta.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, đôi mắt đầy suy tư. “Kẻ đó có thể là một tay sai của ‘ông chủ’, hoặc chính ‘ông chủ’ đã sắp xếp vụ giết người này để khiến chúng ta nhầm lẫn và hoang mang.”
Công Tôn Sách bước vào ngay sau đó, mang theo một cuốn sổ tay nhỏ. “Đại nhân, ta đã điều tra thêm về các giao dịch đất đai liên quan đến vụ tranh chấp mà Tào Khánh tham gia. Có một điều rất đáng ngờ: trong các tài liệu mà chúng ta tìm thấy, có một số văn bản được ký tên bởi một quan chức cao cấp trong triều đình. Người này không ai khác chính là Vương Đại nhân, một trong những quan lại có quyền lực nhất trong triều.”
Bao Thanh Thiên chậm rãi đặt tờ giấy xuống, ánh mắt trở nên sắc bén. “Vương Đại nhân… Ta không ngờ ông ta lại dính líu đến vụ này. Nhưng điều này cũng có thể giải thích tại sao tất cả các nhân chứng đều bị thủ tiêu một cách bí ẩn. Nếu Vương Đại nhân chính là ‘ông chủ’, thì quyền lực của hắn đủ để thao túng mọi thứ.”
Triển Chiêu nghiêng đầu: “Nếu vậy, việc bắt giữ Vương Đại nhân sẽ vô cùng nguy hiểm. Hắn có thể đã dự tính trước và có những kế hoạch đối phó. Chúng ta cần phải có bằng chứng thật vững chắc trước khi ra tay.”
Bao Thanh Thiên trầm ngâm một lúc, rồi đứng dậy. “Ta đồng ý. Chúng ta cần phải thận trọng. Triển Chiêu, ngươi hãy tổ chức một cuộc họp giả, công bố rằng chúng ta đã tìm ra kẻ chủ mưu và có bằng chứng rõ ràng. Điều này sẽ buộc Vương Đại nhân phải lộ diện nếu hắn thực sự là ‘ông chủ’.”
Triển Chiêu gật đầu: “Ta sẽ lo liệu việc này. Chúng ta sẽ giăng bẫy và chờ xem ai sẽ tự lộ diện.”
Công Tôn Sách thêm vào: “Trong lúc đó, ta sẽ tiếp tục tìm kiếm thêm bằng chứng. Chúng ta cần phải chắc chắn rằng khi Vương Đại nhân bị bắt, hắn không thể chối cãi.”
Buổi chiều hôm đó, tin tức về cuộc họp khẩn tại phủ Khai Phong lan ra khắp thành. Mọi người đều đồn đại rằng Bao Thanh Thiên đã tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau các vụ giết người, và cuộc họp sẽ quyết định số phận của hắn.
Trong phòng họp, Bao Thanh Thiên, Công Tôn Sách, và Triển Chiêu ngồi ở những vị trí chủ chốt, ánh mắt chăm chú nhìn từng người bước vào. Các quan chức lớn nhỏ trong triều đình, cùng với một số thương nhân quyền lực, đều có mặt. Nhưng điều đáng chú ý nhất là sự có mặt của Vương Đại nhân, kẻ mà họ đang nghi ngờ.
Bao Thanh Thiên đứng lên, bắt đầu buổi họp với giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy quyền. “Các vị, ta đã triệu tập cuộc họp này vì một lý do quan trọng. Chúng ta đang đối mặt với một âm mưu lớn, một âm mưu đe dọa đến sự ổn định của triều đình và cuộc sống của tất cả chúng ta.”
Mọi người im lặng lắng nghe, trong khi Bao Thanh Thiên tiếp tục: “Chúng ta đã tìm ra những manh mối cho thấy có một kẻ đứng sau các vụ giết người gần đây, một kẻ có quyền lực lớn trong triều đình. Và chúng ta đã có đủ bằng chứng để buộc tội hắn.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Bao Thanh Thiên, trong khi ông chậm rãi lướt qua các quan lại, dừng lại lâu hơn ở Vương Đại nhân. Vương Đại nhân ngồi yên, nhưng trong ánh mắt của hắn có một nét lo lắng thoáng qua.
Bao Thanh Thiên tiếp tục, giọng nói của ông trở nên cứng rắn: “Kẻ đó chính là người đã thao túng Vương Đại, kẻ đã lợi dụng hắn để thực hiện những hành vi tội ác. Nhưng chúng ta không thể chỉ dựa vào lời nói mà phải có bằng chứng rõ ràng. Do đó, ta đã sắp xếp một cuộc điều tra cuối cùng để vạch trần toàn bộ sự thật.”
Vương Đại nhân đứng dậy, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh: “Bao đại nhân, ngài đang nói đến ai? Tất cả những gì ngài nói đều là lời vu khống nếu không có bằng chứng cụ thể.”
Bao Thanh Thiên nhìn thẳng vào mắt Vương Đại nhân, đáp lại một cách bình tĩnh: “Vương Đại nhân, nếu ngài không có gì phải che giấu, thì hãy cho phép chúng ta tiến hành cuộc điều tra một cách công khai. Nếu ngài vô tội, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ.”
Vương Đại nhân nhìn Bao Thanh Thiên một lúc lâu, rồi gật đầu, giọng nói có phần căng thẳng: “Được, ta đồng ý. Hãy để công lý làm rõ mọi chuyện.”
Cuộc họp kết thúc, nhưng không ai rời đi với tâm trạng thoải mái. Bao Thanh Thiên biết rằng, từ giờ phút này, họ đã bước vào một trò chơi nguy hiểm, nơi mỗi bước đi sai lầm đều có thể dẫn đến hậu quả chết người.
Đêm đó, Triển Chiêu và Công Tôn Sách lặng lẽ theo dõi từng động thái của Vương Đại nhân. Họ biết rằng kẻ thủ ác sẽ không dễ dàng buông tay, và rất có thể hắn sẽ hành động ngay trong đêm để loại bỏ mọi mối đe dọa.
Và quả thực, vào giữa đêm, một bóng đen lẻn ra khỏi phủ của Vương Đại nhân, di chuyển nhanh chóng về phía một ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành. Triển Chiêu, người đã dự đoán trước hành động này, lập tức bám theo.
Khi bóng đen bước vào ngôi nhà, Triển Chiêu lặng lẽ tiến gần hơn, tai nghe rõ ràng từng tiếng động phát ra từ bên trong. Hắn nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ, dường như là của Vương Đại nhân và một người khác.
“Ngươi phải tiêu diệt tất cả bọn chúng trước khi mặt trời mọc,” giọng nói của Vương Đại nhân vang lên, đầy căng thẳng và lo sợ. “Nếu bọn chúng tìm ra sự thật, ta sẽ không còn đường lui.”
Người kia đáp lại, giọng nói đầy quyết tâm: “Ta sẽ làm theo lệnh ngài. Mọi thứ sẽ được sắp xếp trong đêm nay.”
Triển Chiêu nắm chặt thanh kiếm, chờ đợi thời cơ để ra tay. Anh biết rằng đây chính là cơ hội để lật tẩy Vương Đại nhân và chấm dứt mọi âm mưu. Nhưng anh cũng biết rằng, một bước đi sai lầm có thể khiến kế hoạch của họ thất bại và đẩy họ vào tình thế nguy hiểm.
Khi cửa ngôi nhà mở ra, và bóng đen chuẩn bị rời đi, Triển Chiêu bước ra từ bóng tối, chặn đứng lối thoát. “Vương Đại nhân, ngươi đã không còn đường trốn chạy.”
Vương Đại nhân hoảng hốt, nhưng trước khi hắn kịp làm gì, Triển Chiêu đã lao tới, khống chế hắn một cách nhanh gọn. Người đi cùng Vương Đại nhân, một kẻ côn đồ có vẻ mặt tàn ác, cũng bị Triển Chiêu đánh gục ngay sau đó.
“Bao đại nhân đã chờ đợi ngươi,” Triển Chiêu lạnh lùng nói, dẫn cả hai về phủ Khai Phong.
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sớm, Triển Chiêu đưa Vương Đại nhân và tay sai của hắn đến trước Bao Thanh Thiên. Công Tôn Sách đứng bên cạnh, nhìn họ với ánh mắt kiên định.
“Đã đến lúc sự thật được phơi bày,” Bao Thanh Thiên nói, giọng nói của ông vang lên như tiếng chuông đánh dấu hồi kết của một âm mưu đen tối.
Chương này đánh dấu bước ngoặt khi Bao Thanh Thiên và các thuộc hạ bắt đầu tiến hành cạm bẫy để lật tẩy kẻ chủ mưu thực sự. Căng thẳng được đẩy lên cao trào khi họ phải đối mặt trực tiếp với nguy hiểm, nhưng cũng mở ra cơ hội để phơi bày sự thật và thực thi công lý.