Tử Tù Và Sự Trở Lại - Chương 8
Chương 8: Sự Thật Phơi Bày
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi sớm, Vương Đại nhân và tay sai của hắn bị giải đến trước Bao Thanh Thiên. Ánh mắt ông sắc lạnh, như xuyên thấu qua từng lớp ngụy trang mà Vương Đại nhân đã che giấu suốt bao năm. Đằng sau đó là một âm mưu tàn ác, một chuỗi tội ác mà hắn nghĩ rằng có thể giấu kín mãi mãi.
Triển Chiêu giữ chắc tay sai của Vương Đại nhân, trong khi Công Tôn Sách mở những tài liệu mà họ đã thu thập được trong suốt thời gian qua, sẵn sàng đối chất với Vương Đại nhân.
Bao Thanh Thiên bắt đầu cuộc thẩm vấn, giọng nói của ông trầm tĩnh nhưng đầy uy lực: “Vương Đại nhân, ngươi đã được trọng dụng, nắm giữ quyền lực lớn trong triều đình. Nhưng ngươi đã lợi dụng quyền lực đó để thao túng, giết hại những người vô tội. Ngươi có gì để nói trước những cáo buộc này?”
Vương Đại nhân vẫn giữ thái độ bình thản, dù đôi mắt lộ rõ sự căng thẳng. Hắn nhìn Bao Thanh Thiên, rồi quay sang Công Tôn Sách và Triển Chiêu, cười nhạt: “Bao đại nhân, ta không biết ngài đang nói về điều gì. Ngài dựa vào gì để buộc tội ta? Chỉ là lời khai của một tên tội phạm đã chết? Hay là những tài liệu không rõ nguồn gốc mà các ngươi tự tạo ra?”
Công Tôn Sách bước lên, mở ra tấm bản đồ và các tài liệu về giao dịch đất đai mà họ đã tìm thấy. “Vương Đại nhân, đây là bằng chứng rõ ràng cho thấy ngươi đã dính líu đến các vụ tranh chấp đất đai, lợi dụng Vương Đại để thủ tiêu những kẻ cản đường. Khi chúng ta bắt đầu điều tra, ngươi đã sắp xếp để loại bỏ tất cả những ai có thể làm chứng chống lại ngươi, kể cả Tào Khánh.”
Vương Đại nhân nhướng mày, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. “Tất cả chỉ là suy đoán. Không có gì chứng minh ta là người đứng sau những vụ việc đó.”
Triển Chiêu bước tới, tay nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt đầy kiên quyết. “Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng người mà ngươi sai khiến đêm qua đã thú nhận mọi chuyện. Hắn chính là người thực hiện lệnh giết người của ngươi, và hắn đã khai rõ ngươi là kẻ chủ mưu.”
Tay sai của Vương Đại nhân, bị áp lực trước sự uy nghiêm của Bao Thanh Thiên và sức mạnh của Triển Chiêu, bắt đầu run rẩy. Hắn biết mình không còn đường lui, và nếu tiếp tục im lặng, số phận của hắn sẽ còn tồi tệ hơn.
Cuối cùng, hắn bật khóc và cúi đầu trước Bao Thanh Thiên: “Xin ngài tha mạng! Tất cả đều là lệnh của Vương Đại nhân! Hắn đã ra lệnh cho chúng tôi giết Tào Khánh và những người khác để bịt đầu mối. Hắn sợ rằng các người sẽ tìm ra sự thật và trừng phạt hắn!”
Lời thú nhận này khiến cả phòng rơi vào im lặng. Bao Thanh Thiên nhìn chằm chằm vào Vương Đại nhân, ánh mắt ông trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
Vương Đại nhân, biết mình đã bị vạch trần, vẫn cố gắng giữ vững lập trường. Hắn nhếch mép cười, nhưng đó là nụ cười của kẻ biết mình đã đến đường cùng. “Các ngươi nghĩ rằng bắt ta là có thể kết thúc mọi chuyện sao? Các ngươi không biết rằng ta chỉ là một mắt xích nhỏ trong một kế hoạch lớn hơn, một kế hoạch đã được tính toán từ lâu.”
Bao Thanh Thiên cắt ngang lời hắn, giọng nói kiên quyết: “Dù ngươi có là mắt xích nhỏ hay lớn, thì công lý vẫn sẽ đến. Ngươi đã giết hại nhiều người vô tội, và ngươi sẽ phải trả giá cho tội ác của mình.”
Vương Đại nhân, nhận ra mình không còn đường thoát, bỗng trở nên hung hãn. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chống lại tất cả chúng ta sao, Bao đại nhân? Chúng ta đã tồn tại trong bóng tối, điều khiển mọi thứ mà không ai hay biết. Ngươi chỉ là một người đơn độc trong cuộc chiến này!”
Triển Chiêu ngay lập tức tiến lên, tay đặt lên chuôi kiếm, sẵn sàng ra tay nếu cần thiết. Nhưng Bao Thanh Thiên giơ tay ra hiệu dừng lại, ông bước tới gần Vương Đại nhân, giọng nói ông tràn đầy sự tự tin và quyền uy.
“Ngươi đã lầm, Vương Đại nhân,” Bao Thanh Thiên nói. “Công lý không bao giờ đơn độc. Nó là thứ mà mọi người dân trong thành này, trong đất nước này đều tin tưởng và ủng hộ. Dù ngươi có âm mưu thâm sâu đến đâu, thì cuối cùng sự thật vẫn sẽ được phơi bày, và công lý sẽ chiến thắng.”
Vương Đại nhân im lặng, ánh mắt dần dần mất đi sự kiêu ngạo. Hắn biết rằng mọi thứ đã kết thúc. Hắn cúi đầu, chấp nhận số phận của mình.
Bao Thanh Thiên ra lệnh cho binh lính giải Vương Đại nhân và tay sai của hắn vào ngục. Ông biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu của việc vạch trần toàn bộ âm mưu đen tối đang bao trùm lên triều đình. Nhưng ông cũng biết rằng, với sự đoàn kết và quyết tâm của mình cùng những người đồng sự, công lý sẽ được thực thi.
Khi Vương Đại nhân bị đưa đi, Bao Thanh Thiên quay lại nhìn Công Tôn Sách và Triển Chiêu. “Chúng ta đã đi được một chặng đường dài, nhưng còn nhiều việc phải làm. Công lý không chỉ là trừng phạt những kẻ có tội, mà còn là bảo vệ những người vô tội và duy trì sự bình an cho đất nước.”
Công Tôn Sách gật đầu, mắt anh ánh lên sự quyết tâm. “Đại nhân, chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả những kẻ đứng sau vụ việc này bị lôi ra ánh sáng.”
Triển Chiêu thêm vào: “Và chúng ta sẽ tiếp tục bảo vệ công lý, dù phải đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào.”
Bao Thanh Thiên mỉm cười, cảm thấy một niềm tin mạnh mẽ trong lòng. Ông biết rằng cuộc chiến chống lại bóng tối vẫn còn tiếp tục, nhưng ông cũng biết rằng với những người đồng hành trung thành, ông sẽ không bao giờ đơn độc trong cuộc hành trình này.
Ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu rọi khắp phủ Khai Phong, như một dấu hiệu cho sự khởi đầu mới, một khởi đầu cho công lý và sự thật. Và Bao Thanh Thiên, cùng với Công Tôn Sách và Triển Chiêu, sẵn sàng tiếp tục cuộc hành trình bảo vệ điều đó, dù có phải đối mặt với bất kỳ thách thức nào phía trước.
Chương này đánh dấu sự lật tẩy cuối cùng, khi Bao Thanh Thiên và các thuộc hạ vạch trần sự thật và buộc tội Vương Đại nhân, kẻ chủ mưu thực sự đứng sau các vụ giết người. Câu chuyện đạt đến cao trào khi mọi âm mưu được phơi bày, và công lý được thực thi, nhưng cũng mở ra những thách thức mới trong cuộc chiến chống lại sự bất công.