Tương Lai Không Có Nghệ Thuật - Chương 1
Chương 1: Sự biến đổi kỳ diệu
Minh đang đứng giữa phòng triển lãm nghệ thuật, xung quanh anh là những bức tranh đầy màu sắc và sáng tạo. Anh cảm thấy tự hào về tác phẩm của mình khi nhìn thấy những người tham quan tỏ ra hứng thú và ngưỡng mộ.
“Anh Minh, bức tranh này thật tuyệt vời!” một người tham quan khen ngợi.
“Cảm ơn bạn,” Minh mỉm cười đáp lại. “Tôi đã dành rất nhiều thời gian và tâm huyết cho nó.”
Đột nhiên, ánh sáng trong phòng bỗng dưng trở nên mờ nhạt. Minh ngước nhìn lên và thấy một cơn lốc xoáy ánh sáng kỳ lạ xuất hiện giữa không trung, tạo ra một âm thanh vang rền.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Minh thốt lên, giọng đầy hoảng hốt.
Trước khi Minh kịp làm gì, cơn lốc xoáy bất ngờ cuốn anh vào trong. Mọi thứ xung quanh anh trở nên mờ ảo và lấp lánh, khiến anh không thể phân biệt được thực tại.
Khi tỉnh dậy, Minh cảm thấy choáng váng và không thể nhận ra môi trường xung quanh mình. Anh đang nằm trên một con đường lát đá kỳ lạ, xung quanh là những tòa nhà cao chọc trời với kiến trúc hiện đại mà anh chưa từng thấy.
“Đây là đâu?” Minh tự hỏi, cố gắng đứng dậy và quan sát xung quanh. “Mình đang mơ sao?”
Một cô gái trẻ mặc trang phục tương lai bước tới gần anh. “Anh có ổn không?” cô hỏi, giọng lo lắng.
“Tôi… tôi không biết. Tôi đang ở đâu đây?” Minh đáp, mắt nhìn quanh đầy hoang mang.
“Anh đang ở thành phố Futureville,” cô gái nói. “Tên tôi là Linh. Anh đến từ đâu?”
“Tôi là Minh, tôi đến từ năm 2024. Tôi đang ở buổi triển lãm nghệ thuật thì bị cuốn vào một cơn lốc ánh sáng và tỉnh dậy ở đây.”
Linh ngạc nhiên nhìn Minh. “2024? Anh đang đùa sao? Bây giờ là năm 2124. Nghệ thuật ư? Nghệ thuật đã biến mất từ lâu rồi.”
Minh bàng hoàng, không tin vào tai mình. “Không thể nào. Làm sao nghệ thuật lại biến mất được?”
Linh nhìn Minh với ánh mắt đầy cảm thông. “Tôi hiểu cảm giác của anh. Thế giới đã thay đổi rất nhiều. Công nghệ đã chiếm lĩnh mọi khía cạnh của cuộc sống, và nghệ thuật dần bị lãng quên.”
Minh cảm thấy tim mình nặng trĩu. Anh đã mất tất cả, gia đình, bạn bè, và cả thế giới mà anh từng biết. Nhưng trong ánh mắt của Linh, anh thấy một tia hy vọng.
“Linh, tôi không thể chấp nhận việc nghệ thuật biến mất. Tôi phải làm gì đó để khôi phục lại nó.”
Linh mỉm cười, nắm lấy tay Minh. “Tôi sẽ giúp anh. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách mang nghệ thuật trở lại.”
Và thế là, hành trình của Minh và Linh bắt đầu. Một hành trình đầy thách thức nhưng cũng tràn đầy hy vọng, để mang lại màu sắc và ý nghĩa cho một thế giới tương lai vô cảm và máy móc.