Tương Lai Không Có Nghệ Thuật - Chương 2
Chương 2: Thế giới mới lạ
Minh và Linh bước ra khỏi khu vực mà Minh vừa xuất hiện. Thành phố Futureville hiện ra trước mắt anh như một cảnh tượng từ một bộ phim khoa học viễn tưởng. Những tòa nhà cao chọc trời với các đường nét sắc sảo và ánh sáng rực rỡ, các phương tiện bay lượn trên không trung và con người di chuyển trong những bộ trang phục vô cùng hiện đại.
“Linh, thế giới này… thật khác biệt,” Minh nói, mắt mở to vì kinh ngạc.
“Đúng vậy, Minh. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Công nghệ đã tiến bộ vượt bậc, nhưng cùng với đó, chúng ta cũng đã đánh mất nhiều thứ quý giá, như nghệ thuật chẳng hạn,” Linh trả lời.
Khi đi dạo quanh thành phố, Minh nhận thấy sự hiện diện của các màn hình lớn chiếu các chương trình thông tin và giải trí. Mọi người dường như bị cuốn vào những chiếc màn hình ấy mà không để ý đến những gì xung quanh.
“Không có gì đẹp đẽ và sáng tạo. Mọi thứ đều chỉ là thông tin và công nghệ,” Minh thở dài.
Linh gật đầu. “Đó là lý do tại sao anh có mặt ở đây, Minh. Chúng ta cần mang lại những giá trị bị lãng quên.”
Họ dừng lại trước một tòa nhà lớn với kiến trúc tối giản. Linh dẫn Minh vào trong và họ gặp một nhóm người đang ngồi làm việc trên các thiết bị công nghệ cao cấp.
“Đây là Trung tâm Lưu trữ và Nghiên cứu Lịch sử. Tôi làm việc ở đây,” Linh giới thiệu. “Có một kho lưu trữ bí mật mà tôi muốn cho anh xem.”
Minh theo chân Linh vào một phòng bí mật phía sau, nơi có những kệ sách và các hiện vật từ quá khứ. Linh rút ra một chiếc hộp nhỏ và mở nó ra, bên trong là một bức tranh cổ xưa.
“Đây là một trong số ít những tác phẩm nghệ thuật còn lại mà chúng tôi tìm thấy,” Linh nói, mắt nhìn Minh đầy hy vọng.
Minh cầm lấy bức tranh, cảm nhận sự quen thuộc và ấm áp từ nó. “Chúng ta phải bắt đầu từ đây, Linh. Nghệ thuật không thể chỉ tồn tại trong quá khứ. Nó cần phải được sống lại và lan tỏa.”
Linh mỉm cười và gật đầu. “Anh nói đúng, Minh. Chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó.”
Họ bắt đầu lên kế hoạch cho việc khôi phục lại nghệ thuật. Minh sẽ dạy những người trẻ cách vẽ, cách cảm nhận và thể hiện cảm xúc qua nghệ thuật. Linh sẽ dùng kiến thức lịch sử của mình để tìm kiếm và bảo tồn các tác phẩm nghệ thuật cổ xưa.
“Chúng ta sẽ cần một nơi để bắt đầu,” Minh nói. “Một không gian để mọi người có thể đến học và sáng tạo.”
Linh suy nghĩ một lúc rồi nói, “Có một khu vực bỏ hoang ở rìa thành phố. Chúng ta có thể biến nó thành một xưởng nghệ thuật.”
Họ quyết định đi đến khu vực đó ngay lập tức. Khi đến nơi, Minh nhìn quanh và thấy rằng nơi này có tiềm năng lớn. Dù bị bỏ hoang, nhưng nó rộng rãi và có thể được cải tạo lại.
“Đây sẽ là nơi chúng ta bắt đầu hành trình khôi phục lại nghệ thuật,” Minh nói, mắt sáng rực.
Linh nhìn Minh và cảm nhận được sự quyết tâm trong anh. “Đúng vậy, Minh. Chúng ta sẽ làm được. Tương lai sẽ lại có nghệ thuật, và nó sẽ bắt đầu từ đây.”
Minh và Linh bắt tay vào việc cải tạo khu vực bỏ hoang, biến nó thành một không gian nghệ thuật đầy màu sắc và cảm hứng. Đây chỉ là bước khởi đầu, nhưng họ biết rằng con đường phía trước sẽ đầy thử thách và cơ hội.
Minh nhìn vào bức tranh cổ xưa mà anh mang theo, và anh biết rằng mình đang làm điều đúng đắn. “Nghệ thuật sẽ trở lại. Và chúng ta sẽ là những người mang nó trở lại,” anh thì thầm, với một nụ cười đầy hy vọng.