Tương Lai Không Có Nghệ Thuật - Chương 5
Chương 5: Cuộc chiến với hệ thống
Phong trào khôi phục nghệ thuật của Minh và Linh ngày càng phát triển mạnh mẽ, nhưng cùng với đó là những thách thức từ hệ thống quản lý xã hội tương lai. Hệ thống này không coi trọng nghệ thuật, cho rằng nó là lãng phí tài nguyên và không cần thiết trong một thế giới tập trung vào công nghệ và hiệu suất.
Một buổi sáng, khi Minh đang dạy một lớp học vẽ, một nhóm người mặc đồng phục của chính quyền bước vào xưởng nghệ thuật.
“Xin chào, các anh chị là ai?” Minh hỏi, dừng lại giữa chừng bài giảng.
“Chúng tôi đến từ Cơ quan Quản lý Tài nguyên và Hiệu suất. Chúng tôi nhận được thông tin về hoạt động phi pháp tại đây,” một người trong nhóm nói với giọng lạnh lùng.
“Phi pháp? Chúng tôi chỉ đang dạy và khôi phục lại nghệ thuật,” Linh bước tới, ánh mắt kiên định.
“Nghe này, nghệ thuật không còn cần thiết trong xã hội hiện đại. Các anh chị đang lãng phí tài nguyên và vi phạm quy định,” người đó nói, tay lật lật cuốn sổ tay.
“Chúng tôi không đồng ý,” Minh đáp lại. “Nghệ thuật là một phần quan trọng của con người. Nó giúp chúng ta kết nối với cảm xúc và trí tưởng tượng của mình.”
Người của chính quyền lắc đầu. “Quy định là quy định. Chúng tôi sẽ đóng cửa xưởng nghệ thuật này.”
Một tiếng ồn ào vang lên từ phía các học viên và những người ủng hộ Minh và Linh. Họ không thể chấp nhận việc xưởng nghệ thuật bị đóng cửa. Một người phụ nữ trung niên đứng lên, nói lớn: “Nghệ thuật đã mang lại niềm vui và ý nghĩa cho cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không để nó bị biến mất!”
Những người khác cùng hô vang: “Chúng tôi muốn nghệ thuật! Chúng tôi cần nghệ thuật!”
Minh nhìn vào đám đông, cảm thấy lòng mình dâng trào cảm xúc. “Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta sẽ đấu tranh cho nghệ thuật!”
Sau đó, Minh và Linh tổ chức một cuộc họp khẩn với ông Khoa và những người ủng hộ. Họ quyết định gửi thư kiến nghị lên chính quyền, kêu gọi sự ủng hộ của cộng đồng và các tổ chức quốc tế về văn hóa và nghệ thuật.
“Chúng ta phải làm rõ rằng nghệ thuật không phải là lãng phí mà là một phần không thể thiếu của cuộc sống con người,” Minh nói, ánh mắt kiên quyết.
“Đúng vậy,” ông Khoa đồng tình. “Chúng ta cần sự ủng hộ từ mọi phía. Đây là một cuộc chiến vì nghệ thuật và chúng ta sẽ không lùi bước.”
Minh và Linh bắt đầu chiến dịch truyền thông, sử dụng mạng xã hội và các phương tiện truyền thông hiện đại để lan tỏa thông điệp của họ. Họ tổ chức các buổi hội thảo, triển lãm lưu động và thảo luận công khai về giá trị của nghệ thuật. Các tác phẩm nghệ thuật từ kho lưu trữ bí mật cũng được trưng bày rộng rãi, thu hút sự chú ý và ủng hộ từ nhiều người.
Một buổi tối, khi Minh và Linh đang chuẩn bị cho một buổi triển lãm mới, một tin nhắn từ chính quyền được gửi đến.
“Họ muốn gặp chúng ta để thảo luận,” Linh nói, mắt sáng lên.
“Đây là cơ hội của chúng ta,” Minh đáp lại. “Chúng ta phải làm rõ rằng nghệ thuật là không thể thay thế.”
Buổi gặp gỡ diễn ra tại một tòa nhà chính phủ lớn. Minh, Linh và ông Khoa bước vào phòng họp, nơi có các quan chức chính quyền đang chờ.
“Chào các bạn,” một quan chức nói. “Chúng tôi đã xem xét kiến nghị của các bạn và nhận thấy rằng có nhiều người ủng hộ nghệ thuật. Chúng tôi muốn nghe ý kiến của các bạn về việc này.”
Minh đứng lên, giọng nói tràn đầy quyết tâm. “Nghệ thuật không chỉ là giải trí. Nó là phương tiện để chúng ta kết nối với chính mình và với nhau. Nó giúp chúng ta cảm nhận và hiểu rõ hơn về thế giới xung quanh. Trong một xã hội đầy công nghệ và hiệu suất, nghệ thuật mang lại sự cân bằng và nhân văn.”
Linh tiếp lời, trình bày về những tác động tích cực của nghệ thuật đối với cuộc sống và tinh thần của con người. “Nghệ thuật giúp phát triển tư duy sáng tạo, giải quyết vấn đề và thậm chí cải thiện sức khỏe tinh thần. Nó không phải là lãng phí mà là một đầu tư vào tương lai của xã hội.”
Cuộc thảo luận kéo dài nhiều giờ, với nhiều quan điểm và ý kiến được trao đổi. Cuối cùng, một quan chức đứng lên và nói, “Chúng tôi đã lắng nghe và nhận ra rằng nghệ thuật thực sự có giá trị. Chúng tôi sẽ xem xét việc hỗ trợ và khuyến khích các hoạt động nghệ thuật trong xã hội.”
Minh và Linh thở phào nhẹ nhõm, biết rằng họ đã đạt được một bước tiến quan trọng. Nhưng họ cũng hiểu rằng đây mới chỉ là khởi đầu của cuộc hành trình dài và đầy thử thách để khôi phục lại nghệ thuật trong xã hội tương lai.
Ra khỏi tòa nhà chính phủ, Minh quay sang Linh và nói, “Chúng ta đã làm được một bước quan trọng. Giờ đây, chúng ta cần tiếp tục nỗ lực để nghệ thuật thực sự sống lại và lan tỏa.”
Linh gật đầu, nắm chặt tay Minh. “Chúng ta sẽ không từ bỏ. Nghệ thuật sẽ trở lại, và chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó.”
Minh và Linh biết rằng con đường phía trước còn dài và khó khăn, nhưng với sự đoàn kết và quyết tâm, họ tin rằng nghệ thuật sẽ lại tràn đầy sắc màu và ý nghĩa trong cuộc sống của mọi người.