Tương Lai Không Có Ngôn Ngữ - Chương 2
Chương 2: Thế giới im lặng
Dr. Minh Hà theo Khoa vào sâu bên trong tòa nhà lớn. Họ đi qua các hành lang rộng lớn với tường trắng tinh khiết và ánh sáng mờ dịu từ những dải đèn LED trên trần. Những con người xung quanh đang làm việc một cách yên lặng, chỉ sử dụng các cử chỉ và thiết bị để giao tiếp. Minh Hà cảm thấy mình như đang bước vào một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Khoa dẫn Minh Hà vào một căn phòng rộng rãi với nhiều thiết bị công nghệ cao. Anh ta ra hiệu mời cô ngồi xuống một chiếc ghế thoải mái rồi bắt đầu viết lên màn hình trước mặt.
“Chúng ta cần quét não bộ của bạn để hiểu rõ hơn về cách bạn giao tiếp. Điều này sẽ giúp chúng tôi tạo ra một phương pháp tạm thời để bạn có thể giao tiếp với mọi người ở đây.”
Minh Hà gật đầu đồng ý, mặc dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Khoa bật thiết bị và một dải ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ lên đầu cô. Trong vài phút, thiết bị phát ra những âm thanh nhỏ và sau đó dừng lại.
Khoa nhìn vào màn hình kết quả, rồi mỉm cười và viết tiếp: “Chúng tôi đã có đủ thông tin. Giờ bạn có thể sử dụng thiết bị này để giao tiếp với chúng tôi.”
Anh đưa cho Minh Hà một thiết bị nhỏ gọn, giống như một chiếc tai nghe không dây nhưng có thêm một màn hình nhỏ. Minh Hà đặt thiết bị lên tai và ngay lập tức, cô nghe thấy giọng nói của Khoa trong đầu mình.
“Xin chào, Dr. Minh Hà. Đây là cách chúng tôi giao tiếp với nhau. Thiết bị này sẽ truyền tải thông tin trực tiếp vào não của bạn.”
Minh Hà kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy thích thú. “Tuyệt vời thật! Nhưng làm sao để tôi có thể nói chuyện với mọi người?”
Khoa ra hiệu cho Minh Hà thử viết trên màn hình nhỏ của thiết bị. Cô viết: “Xin chào, tôi là Minh Hà.” Và ngay lập tức, giọng nói của cô vang lên trong đầu Khoa.
Khoa gật đầu hài lòng. “Rất tốt. Bạn sẽ nhanh chóng làm quen với cách giao tiếp này. Bây giờ, để tôi giới thiệu bạn với một số người bạn ở đây.”
Khoa dẫn Minh Hà đến một phòng khác, nơi có một nhóm người đang làm việc trên các thiết bị công nghệ. Anh giới thiệu Minh Hà với nhóm, và họ nhanh chóng thể hiện sự chào đón qua những cử chỉ thân thiện và nụ cười. Một người trong nhóm, tên là Linh, viết lên màn hình của cô:
“Chào mừng bạn, Minh Hà. Tôi là Linh, chuyên gia về công nghệ giao tiếp. Tôi sẽ giúp bạn làm quen với thế giới này.”
Minh Hà viết lại: “Cảm ơn Linh. Tôi rất vui được gặp mọi người và học hỏi từ các bạn.”
Linh mỉm cười và viết tiếp: “Để bắt đầu, chúng tôi sẽ giới thiệu cho bạn về lịch sử phát triển của xã hội chúng tôi. Bạn sẽ thấy nó rất thú vị.”
Trong những ngày tiếp theo, Minh Hà bắt đầu học cách sử dụng công nghệ giao tiếp mới. Cô dành nhiều giờ mỗi ngày để nghiên cứu tài liệu lịch sử và tìm hiểu cách mà ngôn ngữ dần biến mất khỏi xã hội. Linh và Khoa luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô, giải thích mọi thắc mắc và hướng dẫn cô sử dụng các thiết bị hiện đại.
Một buổi tối, khi Minh Hà đang nghiên cứu, Linh đến và mời cô ra ngoài dạo chơi. Họ đi dạo trong một công viên lớn với những cây cối xanh tươi và hồ nước trong veo. Không khí trong lành và yên bình, tạo cảm giác thoải mái cho Minh Hà.
Linh viết lên màn hình: “Bạn thấy thế nào về thế giới mới này?”
Minh Hà suy nghĩ một lúc rồi viết lại: “Thật tuyệt vời, nhưng cũng thật khác biệt. Tôi vẫn chưa quen với việc không có ngôn ngữ nói. Nhưng tôi thấy cách giao tiếp này rất hiệu quả.”
Linh gật đầu. “Đúng vậy. Nó giúp chúng tôi tránh được nhiều hiểu lầm và xung đột. Nhưng tôi hiểu cảm giác của bạn. Thay đổi lớn luôn khó khăn.”
Minh Hà mỉm cười. “Cảm ơn bạn đã giúp đỡ tôi. Tôi rất biết ơn.”
Linh đáp lại bằng một cái ôm nhẹ nhàng, không cần lời nói nào thêm. Cả hai đứng lặng lẽ nhìn ngắm bầu trời đêm, cảm nhận sự yên bình của thế giới mới mà Minh Hà đang dần làm quen.