Tương Lai Không Có Ngôn Ngữ - Chương 3
Chương 3: Người dẫn đường
Buổi sáng hôm sau, Minh Hà tỉnh dậy trong một căn phòng sáng sủa, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ. Cô đã dần quen với nhịp sống mới, nhưng vẫn còn nhiều điều cần phải học hỏi. Cô nhận được tin nhắn từ Khoa qua thiết bị giao tiếp, mời cô đến phòng nghiên cứu để tiếp tục công việc.
Khoa và Linh đang chờ cô tại phòng nghiên cứu. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho Minh Hà một buổi học đặc biệt về cách xã hội tương lai hoạt động và phát triển.
Linh viết trên màn hình: “Hôm nay chúng ta sẽ đi thăm một vài nơi quan trọng để bạn hiểu rõ hơn về cuộc sống ở đây.”
Minh Hà gật đầu và viết lại: “Tôi sẵn sàng. Đi thôi!”
Khoa dẫn đường, cả nhóm đi ra ngoài và bắt đầu hành trình. Họ đi qua những con đường lát đá sạch sẽ, xung quanh là những tòa nhà với kiến trúc hiện đại nhưng thân thiện với môi trường. Minh Hà thấy những khu vườn nhỏ với cây xanh tươi tốt và hoa nở rực rỡ ở khắp nơi.
Điểm dừng chân đầu tiên là một trung tâm công nghệ, nơi mà tất cả các thiết bị giao tiếp được phát triển và sản xuất. Họ được một kỹ sư trẻ tên là An dẫn đi tham quan.
An viết lên màn hình của Minh Hà: “Chào bạn. Tôi sẽ giới thiệu cho bạn về công nghệ mà chúng tôi sử dụng để giao tiếp.”
Minh Hà tò mò viết lại: “Rất hân hạnh được gặp bạn, An. Công nghệ này thật tuyệt vời. Làm sao các bạn phát triển được nó?”
An dẫn Minh Hà qua các khu vực sản xuất, giải thích rằng công nghệ giao tiếp này được phát triển từ một công nghệ vi mạch tiên tiến, có khả năng truyền tải không chỉ âm thanh mà cả cảm xúc và ý nghĩ. Họ đã mất nhiều thập kỷ để hoàn thiện nó và đảm bảo tính an toàn cũng như hiệu quả.
Minh Hà hỏi: “Có bao giờ gặp sự cố không? Nếu mất kết nối thì sao?”
An gật đầu: “Đúng vậy. Chúng tôi đã phải đối mặt với nhiều thách thức. Nhưng hiện nay, công nghệ đã rất ổn định. Trong trường hợp mất kết nối, chúng tôi có hệ thống dự phòng để đảm bảo không có gián đoạn trong giao tiếp.”
Sau khi rời khỏi trung tâm công nghệ, họ đến thăm một trường học, nơi mà trẻ em được giáo dục về cách sử dụng công nghệ giao tiếp và các kỹ năng sống. Minh Hà rất ngạc nhiên khi thấy các em nhỏ tự tin và nhanh nhẹn trong việc sử dụng các thiết bị. Một cô giáo trẻ tên là Hạnh đón tiếp họ và dẫn đi tham quan trường.
Hạnh viết lên màn hình của Minh Hà: “Chào bạn, Minh Hà. Rất vui được gặp bạn. Đây là nơi chúng tôi giáo dục thế hệ tương lai.”
Minh Hà viết lại: “Tôi rất ấn tượng. Các em nhỏ ở đây học rất nhanh và tự tin.”
Hạnh mỉm cười, viết tiếp: “Chúng tôi không chỉ dạy các em về công nghệ mà còn dạy về giá trị cuộc sống và cách sống hòa hợp với thiên nhiên.”
Buổi chiều, họ đến thăm một khu vườn cộng đồng lớn, nơi mà mọi người cùng nhau trồng cây, nuôi ong và chăm sóc môi trường. Tại đây, Minh Hà gặp một người nông dân tên là Bình. Anh đang chăm sóc một vườn rau xanh tươi tốt.
Bình viết lên màn hình của Minh Hà: “Chào bạn. Đây là nơi mà chúng tôi cùng nhau làm việc và sống gần gũi với thiên nhiên.”
Minh Hà viết lại: “Tôi rất thích nơi này. Nó mang lại cảm giác yên bình và hài hòa.”
Bình gật đầu: “Đúng vậy. Chúng tôi tin rằng sự kết hợp giữa công nghệ và thiên nhiên là chìa khóa cho một tương lai bền vững.”
Kết thúc một ngày dài, Minh Hà cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng đầy hứng khởi. Cô học được nhiều điều mới mẻ và cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc sống ở thế giới tương lai. Khoa và Linh đưa cô về nhà và chào tạm biệt.
Trước khi đi ngủ, Minh Hà ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh. Cô nghĩ về những gì đã trải qua và nhận ra rằng mình còn rất nhiều điều phải học hỏi. Nhưng cô không sợ hãi, bởi cô biết rằng mình không đơn độc. Với sự giúp đỡ của những người bạn mới, cô tin rằng mình sẽ vượt qua mọi thử thách và tìm được cách giao tiếp trong thế giới không ngôn ngữ này.