Tương Lai Không Có Ngôn Ngữ - Chương 4
Chương 4: Lịch sử biến đổi
Buổi sáng hôm sau, Minh Hà tỉnh dậy với một cảm giác hào hứng. Cô biết rằng hôm nay mình sẽ học về lịch sử phát triển của xã hội này, một phần quan trọng để hiểu tại sao ngôn ngữ nói đã biến mất. Khoa đã nhắn tin mời cô đến phòng thí nghiệm để bắt đầu buổi học.
Khi đến nơi, Minh Hà thấy Khoa và Linh đã chuẩn bị sẵn một loạt tài liệu và hình ảnh trên màn hình lớn. Khoa ra hiệu mời cô ngồi xuống và bắt đầu buổi học bằng cách viết lên màn hình trước mặt cô.
“Chúng tôi sẽ giới thiệu về lịch sử phát triển của xã hội và quá trình biến đổi dẫn đến việc ngôn ngữ nói bị loại bỏ.”
Minh Hà gật đầu, mắt sáng lên sự tò mò. “Tôi rất mong chờ. Bắt đầu từ đâu?”
Linh bật lên màn hình một hình ảnh về thế giới trong quá khứ, với những thành phố đông đúc và những phương tiện giao thông hiện đại. “Trước khi công nghệ giao tiếp này ra đời, thế giới đã trải qua nhiều biến đổi lớn.”
Khoa tiếp tục: “Ngôn ngữ nói từng là phương tiện giao tiếp chính, nhưng nó cũng mang lại nhiều xung đột và hiểu lầm. Các quốc gia, các nhóm xã hội thường xuyên tranh cãi và chiến tranh vì sự khác biệt ngôn ngữ và văn hóa.”
Linh thêm vào: “Một cuộc cách mạng công nghệ diễn ra vào giữa thế kỷ 21 đã thay đổi tất cả. Các nhà khoa học phát triển một công nghệ mới, cho phép truyền tải cảm xúc và ý nghĩ một cách trực tiếp mà không cần sử dụng ngôn ngữ.”
Minh Hà chăm chú lắng nghe, viết lên màn hình: “Làm thế nào công nghệ này được chấp nhận và phổ biến rộng rãi?”
Khoa trả lời: “Ban đầu, có nhiều sự kháng cự và nghi ngờ. Nhưng khi công nghệ ngày càng hoàn thiện và chứng minh được hiệu quả trong việc giảm xung đột, nó dần dần được chấp nhận. Chính phủ và các tổ chức quốc tế đã hợp tác để thúc đẩy việc sử dụng công nghệ này.”
Linh chiếu lên màn hình một loạt các video về các sự kiện quan trọng, những bài phát biểu của các lãnh đạo thế giới ủng hộ công nghệ mới. “Những người ủng hộ cho rằng công nghệ này sẽ mang lại hòa bình và sự hiểu biết toàn cầu.”
Minh Hà viết tiếp: “Vậy những người phản đối nói gì?”
Khoa và Linh nhìn nhau, rồi Khoa viết: “Có những lo ngại về việc mất đi bản sắc văn hóa và ngôn ngữ riêng biệt. Một số người cảm thấy rằng việc giao tiếp không qua ngôn ngữ sẽ làm mất đi sự phong phú và đa dạng của loài người.”
Minh Hà gật đầu, hiểu được sự lo lắng đó. “Vậy điều gì đã thuyết phục họ thay đổi quan điểm?”
Linh bật một video về một sự kiện hòa giải quốc tế, nơi mà các quốc gia từng có xung đột sử dụng công nghệ mới để đàm phán và đạt được thỏa thuận hòa bình. “Những thành công trong việc giải quyết xung đột và xây dựng hòa bình đã làm thay đổi quan điểm của nhiều người.”
Sau buổi học, Minh Hà cảm thấy mình đã hiểu rõ hơn về lý do và quá trình biến đổi dẫn đến việc ngôn ngữ bị loại bỏ. Cô cảm nhận được sự kỳ diệu của công nghệ này, nhưng đồng thời cũng thấu hiểu những mất mát mà nó mang lại.
Khoa và Linh mời cô đến một quán cà phê gần đó để thư giãn sau buổi học dài. Trong khi nhâm nhi ly cà phê, Minh Hà không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã học. Cô viết lên màn hình: “Tôi cảm thấy mình đang đứng giữa hai thế giới. Một thế giới với ngôn ngữ phong phú và một thế giới với sự giao tiếp hiệu quả nhưng im lặng.”
Khoa cười nhẹ, viết lại: “Chúng tôi hy vọng rằng bạn sẽ tìm thấy cách kết hợp cả hai thế giới đó. Có lẽ, sự hiện diện của bạn ở đây là một cơ hội để chúng ta học hỏi và phát triển hơn nữa.”
Minh Hà gật đầu, biết rằng mình có một nhiệm vụ quan trọng. Cô không chỉ học hỏi về thế giới mới này mà còn phải tìm cách giữ lại những giá trị quý báu của ngôn ngữ nói, để tạo nên một cầu nối giữa quá khứ và tương lai.