Tương Lai Không Có Ngôn Ngữ - Chương 5
Chương 5: Thử thách đầu tiên
Sáng hôm sau, Minh Hà tỉnh dậy với quyết tâm mới. Cô biết mình cần phải nhanh chóng làm quen với công nghệ giao tiếp và học hỏi cách sống ở thế giới này. Khi đến phòng thí nghiệm, Khoa và Linh đã chờ sẵn với một loạt bài tập để giúp cô rèn luyện kỹ năng giao tiếp không lời.
Khoa mỉm cười khi thấy Minh Hà bước vào. “Chào buổi sáng, Minh Hà. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu bằng một số bài tập thực hành để bạn làm quen với việc sử dụng thiết bị giao tiếp.”
Minh Hà gật đầu. “Tôi đã sẵn sàng. Bắt đầu thôi!”
Khoa dẫn Minh Hà đến một bàn làm việc, nơi có sẵn một loạt các bài tập tương tác trên màn hình. “Bài tập đầu tiên sẽ là diễn đạt cảm xúc. Bạn sẽ cần phải truyền tải cảm xúc của mình mà không sử dụng từ ngữ.”
Minh Hà nhìn vào màn hình, thấy một loạt các biểu tượng biểu cảm. Cô chọn biểu tượng biểu thị niềm vui và cố gắng truyền tải cảm giác hạnh phúc qua thiết bị giao tiếp. Khoa nhận được tín hiệu và cười, viết lên màn hình: “Rất tốt, cảm giác của bạn rất rõ ràng.”
Bài tập tiếp theo là mô phỏng tình huống giao tiếp hàng ngày. Linh đóng vai một người bán hàng và Minh Hà phải giao tiếp để mua một số đồ vật. Minh Hà chọn các biểu tượng và cử chỉ để diễn đạt ý định của mình.
Linh viết lên màn hình: “Bạn đang làm rất tốt, nhưng hãy cố gắng sử dụng nhiều cử chỉ hơn để làm rõ ý định của mình.”
Minh Hà gật đầu và cố gắng làm theo. Cô nhận ra rằng việc giao tiếp không lời không chỉ dựa vào thiết bị, mà còn phụ thuộc nhiều vào cử chỉ và biểu cảm của cơ thể. Cô bắt đầu cảm thấy tự tin hơn.
Khi buổi thực hành kết thúc, Khoa và Linh mời Minh Hà ra ngoài ăn trưa. Họ đến một nhà hàng gần đó, nơi mà thực khách đều giao tiếp bằng cử chỉ và thiết bị. Minh Hà cảm thấy mình như đang tham gia vào một cuộc phiêu lưu đầy thú vị.
Trong khi ăn, Minh Hà viết lên màn hình: “Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của các bạn. Tôi đã học được rất nhiều hôm nay.”
Khoa cười và viết lại: “Chúng tôi cũng rất vui khi được giúp bạn. Bạn đang tiến bộ rất nhanh.”
Linh thêm vào: “Chúng ta sẽ tiếp tục rèn luyện và học hỏi. Bạn sẽ sớm trở nên thành thạo.”
Buổi chiều, Minh Hà trở lại phòng thí nghiệm để tham gia một buổi họp với các nhà nghiên cứu khác. Họ thảo luận về một dự án mới nhằm cải tiến công nghệ giao tiếp và mở rộng khả năng ứng dụng.
Một nhà nghiên cứu tên là Tùng viết lên màn hình: “Chúng tôi đang phát triển một phiên bản mới của thiết bị giao tiếp, có thể truyền tải không chỉ cảm xúc mà còn cả ký ức và hình ảnh.”
Minh Hà cảm thấy hứng thú. “Điều này thật tuyệt vời. Nó sẽ mở ra nhiều khả năng mới cho giao tiếp và hiểu biết.”
Tùng gật đầu. “Chúng tôi hy vọng rằng với sự giúp đỡ của bạn, chúng tôi có thể hoàn thiện dự án này. Kiến thức của bạn về ngôn ngữ học sẽ rất quý báu.”
Sau buổi họp, Minh Hà cảm thấy một cảm giác phấn khích và hy vọng. Cô biết rằng mình đang góp phần vào một dự án lớn lao, có thể thay đổi cách loài người giao tiếp và hiểu biết lẫn nhau.
Buổi tối, khi về đến nhà, Minh Hà ngồi lặng lẽ suy nghĩ. Cô biết rằng con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng cô cũng biết rằng mình không đơn độc. Với sự hỗ trợ của Khoa, Linh và các nhà nghiên cứu, cô tin rằng mình sẽ vượt qua mọi khó khăn và tìm ra cách kết nối hai thế giới – một thế giới với ngôn ngữ phong phú và một thế giới với sự giao tiếp hiệu quả mà không cần lời nói.
Trước khi đi ngủ, Minh Hà viết nhật ký về những trải nghiệm trong ngày. Cô kết thúc bằng một câu: “Ngày mai sẽ là một ngày mới, với nhiều điều thú vị để khám phá. Tôi đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách và tiếp tục hành trình của mình.”