Tương Lai Không Có Nước - Chương 2
Chương 2: Thế Giới Khô Cằn
Minh theo nhóm người đi sâu vào thành phố ngầm, trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh không thể tin rằng Trái Đất đã trở nên khô cằn và thiếu nước đến mức này.
Người đàn ông: “Đây là nơi chúng tôi sinh sống, và kia là khu tái chế nước. Tất cả nước chúng tôi dùng đều được tái chế từ nước thải.”
Minh: “Làm sao các anh quản lý được việc này? Có đủ nước cho mọi người không?”
Người phụ nữ: “Không, không bao giờ đủ. Chính quyền kiểm soát rất chặt chẽ, và chỉ có những người đóng góp nhiều nhất cho xã hội mới được cung cấp đủ nước. Người nghèo thường phải sống trong khát nước.”
Minh đi theo họ đến một khu nhà nhỏ, nơi anh được nghỉ ngơi. Anh không thể ngủ được, tâm trí anh đầy ắp những suy nghĩ về những gì anh đã chứng kiến.
Minh: (tự nói với mình) “Mình phải làm gì đó… Mình không thể để mọi thứ kết thúc như thế này.”
Sáng hôm sau, Minh quyết định bắt đầu tìm hiểu thêm về tình trạng hiện tại và nguyên nhân dẫn đến khan hiếm nước. Anh gặp một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ như là một nhà khoa học.
Minh: “Chào ông, tôi là Trần Minh. Tôi đến từ quá khứ và muốn tìm hiểu về tình trạng khan hiếm nước hiện nay.”
Người đàn ông lớn tuổi: “Tôi là Tiến sĩ Nam. Tôi đã từng nghiên cứu về các giải pháp cho vấn đề này, nhưng chính quyền đã cấm mọi nỗ lực thay đổi hiện trạng.”
Minh: “Ông có thể cho tôi biết chi tiết hơn không? Làm sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy?”
Tiến sĩ Nam: “Tất cả bắt đầu từ sự biến đổi khí hậu và sự khai thác quá mức các nguồn nước ngọt. Các quốc gia bắt đầu tranh giành nguồn nước, và cuối cùng, nước trở thành tài nguyên khan hiếm nhất trên Trái Đất.”
Minh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ phải làm điều gì đó. Anh biết rằng anh cần phải tìm ra giải pháp, dù khó khăn đến đâu.
Minh: “Tôi muốn giúp. Tôi có kiến thức và kinh nghiệm trong lĩnh vực sinh học và môi trường. Có lẽ chúng ta có thể tìm ra cách tái tạo nguồn nước.”
Tiến sĩ Nam: “Nếu anh thực sự muốn giúp, tôi có một số tài liệu cũ về các dự án nghiên cứu nước bị chính phủ cấm đoán. Có thể chúng sẽ giúp ích.”
Minh dành những ngày tiếp theo làm việc cùng Tiến sĩ Nam. Họ nghiên cứu các tài liệu cũ và thử nghiệm các phương pháp tái tạo nước. Dần dần, Minh phát hiện ra rằng có những công nghệ cũ có thể giúp tạo ra nước từ không khí và các chất hữu cơ.
Minh: “Tiến sĩ Nam, tôi nghĩ chúng ta có thể sử dụng công nghệ này để tạo ra nước từ không khí. Nó không hoàn hảo, nhưng nếu chúng ta cải tiến, có thể giúp giảm bớt tình trạng khan hiếm nước.”
Tiến sĩ Nam: “Đúng vậy, nhưng chúng ta cần sự hỗ trợ và tài nguyên để triển khai rộng rãi. Chính quyền sẽ không dễ dàng chấp nhận điều này.”
Minh: “Chúng ta phải cố gắng. Nếu không, tương lai của nhân loại sẽ mãi mãi trong tình trạng này.”
Minh và Tiến sĩ Nam quyết định gặp gỡ những người có cùng chí hướng để lập kế hoạch. Họ biết rằng cuộc hành trình này sẽ đầy gian nan và hiểm nguy, nhưng họ không có lựa chọn nào khác. Hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn đang dần lớn lên trong lòng họ, và họ quyết tâm không từ bỏ.