Vayne - Thợ Săn Bóng Đêm - Chương 1
Chương 1: Cơn Ác Mộng Tối Tăm
Trong bóng đêm lặng lẽ của khu rừng ngoại ô Demacia, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng những cành cây đen tối và tạo nên những bóng ma kỳ lạ trên mặt đất. Vayne, thợ săn quái vật nổi tiếng, đứng giữa những tán cây rậm rạp, tay cầm chặt cây cung của mình. Đôi mắt cô sắc bén, không chỉ từ ánh trăng mà còn từ sự kiên quyết và căm thù đang cháy âm ỉ bên trong.
Cô đã chiến đấu qua nhiều trận đánh, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sự căng thẳng như đêm nay. Những vết chân không quen thuộc đã dẫn cô đến đây, những dấu vết mà cô biết rõ không phải của loài quái vật bình thường. Cô chỉnh lại mặt nạ, một biểu tượng của sự phục thù và một bức tường chắn giữa cô và những ký ức đau thương.
“Chúng ta có khách đến rồi,” một giọng nói lạ lùng thì thầm từ bóng tối, khiến Vayne giật mình. Giọng nói đó như làn sương lạnh buốt, len lỏi vào tâm trí và làm tăng thêm cảm giác căng thẳng.
“Ra đây!” Vayne lên tiếng, không để lộ sự sợ hãi. Cô nhanh chóng lấy mũi tên từ bao và kéo dây cung, sẵn sàng cho một cuộc chiến không biết trước.
Bất ngờ, từ bóng tối hiện ra một nhóm quái vật kỳ dị với làn da xám xịt và đôi mắt phát sáng màu đỏ như ngọn lửa. Chúng di chuyển nhẹ nhàng, tạo nên những âm thanh xì xào như làn sóng vỗ về bờ đá. Một trong số chúng, có vẻ là kẻ chỉ huy, bước ra trước, đôi mắt đỏ lấp lánh và ánh sáng phát ra từ cái miệng rộng.
“Vayne, phải không?” Kẻ chỉ huy lên tiếng, giọng nói lạnh lùng và có phần châm chọc. “Lời đồn về sự dũng cảm của ngươi không thể lừa gạt chúng ta đâu.”
“Các ngươi là ai?” Vayne hỏi, cứng rắn, ánh mắt cô không rời khỏi kẻ chỉ huy.
“Chúng ta là những sinh vật bị giam cầm trong bóng tối, những kẻ mà ngươi và những đồng minh của ngươi đã cố gắng lãng quên,” kẻ chỉ huy đáp, lắc đầu. “Tuy nhiên, giờ đây chúng ta đã trở lại và đang tìm kiếm những món nợ chưa trả.”
Vayne cảm thấy cơn giận bốc lên trong lòng. “Các ngươi đã tàn phá gia đình ta và giờ các ngươi dám đứng trước mặt ta mà không hề hối tiếc. Ta sẽ không để các ngươi tiếp tục làm hại người vô tội!”
Những quái vật bước về phía cô, nhưng Vayne nhanh chóng phản ứng. Cô bắn mũi tên đầu tiên, nhắm vào kẻ chỉ huy. Tuy nhiên, con quái vật né được và vung tay, tạo nên một làn sóng bóng tối đẩy lùi Vayne.
Vayne lộn nhào và tiếp đất nhẹ nhàng, ngay lập tức đứng lên và lấy mũi tên thứ hai. Một quái vật nhỏ hơn lao vào, nhưng Vayne đã kịp thời bắn trúng nó, khiến nó lăn ra đất. Những quái vật còn lại nhanh chóng phản ứng, lao vào với sự hung dữ.
“Chạy đi, Vayne!” Kẻ chỉ huy hét lên. “Đêm nay không phải là đêm của ngươi!”
Vayne không lùi bước. Cô sử dụng kỹ năng di chuyển của mình để tránh những cú tấn công của quái vật, đồng thời tấn công liên tiếp với những mũi tên chính xác. Cô cảm nhận được từng cơn gió lạnh từ những cú đánh và những âm thanh kỳ lạ từ quái vật xung quanh.
Khi một quái vật lớn lao về phía cô, Vayne sử dụng một kỹ năng đặc biệt để tạo ra một làn sóng ánh sáng chói lòa, làm mù mắt quái vật và đánh trúng vào điểm yếu của nó. Con quái vật gầm lên và lùi lại, nhưng vẫn chưa đủ sức mạnh để hạ gục Vayne.
Cuộc chiến tiếp tục căng thẳng. Dù rất kiên cường, Vayne bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nhưng sự căm thù và quyết tâm không cho phép cô lùi bước. Cô phải tiếp tục chiến đấu để bảo vệ quê hương và trả thù cho gia đình mình.
Cuối cùng, khi kẻ chỉ huy nhận thấy rằng sự chống cự của Vayne không thể bị đánh bại, hắn ra lệnh cho những đồng bọn rút lui. Những quái vật lùi về bóng tối, để lại Vayne một mình trong đêm tĩnh lặng.
Vayne đứng thở dốc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Ta sẽ không dừng lại đâu,” cô nói với chính mình. “Mỗi trận chiến, mỗi đêm tối đều là một bước gần hơn đến công lý.”
Cô thu dọn vũ khí và tiếp tục theo dõi những dấu vết của quái vật, biết rằng cuộc chiến của cô còn chưa kết thúc. Cô đã chứng minh được sức mạnh và lòng dũng cảm của mình, nhưng những mối đe dọa hắc ám vẫn còn đang rình rập, và Vayne biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một hành trình đầy thử thách.