Vayne - Thợ Săn Bóng Đêm - Chương 2
Chương 2: Ký Ức Đen Tối
Khi mặt trời ló dạng trên chân trời, Vayne trở về căn nhà nhỏ của mình, nơi nằm trên một ngọn đồi ngoài rìa Demacia. Căn nhà nhỏ với mái ngói đã cũ kỹ, và vườn xung quanh được bao phủ bởi lớp bụi mỏng, khiến nó trông như một phần của ký ức xưa cũ. Dù biết mình cần nghỉ ngơi, nhưng tâm trí Vayne không thể ngừng nghĩ về cuộc chiến đêm qua.
Cô đóng cửa và đặt cây cung xuống, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên lò sưởi. Trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn vào những bức tranh và di vật còn sót lại từ gia đình mình. Một bức tranh vẽ gia đình cô, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của cha mẹ và em trai cô, hiện lên trong tâm trí cô như một nỗi đau không thể xóa nhòa.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Vayne đứng dậy nhanh chóng, tay sẵn sàng với một con dao ngắn giắt bên hông. Cô mở cửa và thấy một người đàn ông trung niên đứng ngoài, với bộ quần áo của một nông dân. Ông ta có vẻ mệt mỏi và lo lắng.
“Xin lỗi vì đã đến vào giờ không tiện,” ông ta nói, cúi đầu. “Tôi là Alaric, từ làng gần đây. Tôi nghe tin về cuộc chiến của cô đêm qua và muốn hỏi xem cô có cần giúp đỡ gì không.”
Vayne cảm thấy nghi ngờ. “Tôi không nhớ đã yêu cầu sự giúp đỡ,” cô nói, ánh mắt sắc lạnh. “Và tại sao ông lại biết đến trận chiến?”
Alaric hít một hơi sâu, rồi nói: “Tôi có thông tin quan trọng liên quan đến mối đe dọa mà cô đã đối mặt. Chúng ta cần thảo luận về vấn đề này. Có thể gặp mặt ở một nơi yên tĩnh hơn không?”
Vayne vẫn cảm thấy không chắc chắn, nhưng sự nghi ngờ của cô cũng bị gạt sang một bên khi cô nhận ra rằng Alaric có thể cung cấp thông tin quan trọng. “Được rồi, theo tôi,” cô nói, và dẫn ông ta vào phòng khách.
Khi họ ngồi xuống, Alaric bắt đầu kể: “Thực ra, những quái vật mà cô đã đối mặt không phải là một nhóm bình thường. Chúng là một phần của một tổ chức lớn hơn, một nhóm sinh vật bóng tối cổ xưa được phong ấn từ lâu. Nhưng có một điều mà cô cần biết: không phải tất cả những sinh vật hắc ám đều xấu.”
Vayne nhíu mày. “Ông nói gì vậy? Những sinh vật đó đã giết gia đình tôi!”
“Đúng, tôi hiểu,” Alaric nói, giọng ông đầy sự thông cảm. “Nhưng sự thật là, có một âm mưu lớn hơn đang diễn ra. Những quái vật mà cô đã gặp chỉ là một phần của kế hoạch. Tổ tiên của Demacia đã phong ấn một sinh vật bóng tối cực kỳ mạnh mẽ, và bây giờ có một nhóm muốn giải phóng nó để chống lại một mối đe dọa lớn hơn.”
Vayne cảm thấy một làn sóng tức giận trào dâng. “Ông muốn tôi tin rằng những kẻ đã giết hại gia đình tôi lại đang đấu tranh chống lại một mối đe dọa lớn hơn? Điều này nghe thật điên rồ.”
Alaric gật đầu. “Tôi biết điều này khó tin, nhưng tôi không phải là kẻ thù của cô. Tôi cũng đã chứng kiến nhiều điều mà không ai khác biết. Có một nhóm trong Demacia, những người đã âm thầm ủng hộ việc phong ấn bị phá vỡ, và chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô để tìm ra sự thật.”
Vayne lặng im, ánh mắt cô rơi vào bức tranh gia đình trên tường. Ký ức về đêm tồi tệ đó lại ùa về, nhưng cô biết rằng nếu không tìm hiểu rõ sự thật, cô sẽ không bao giờ có thể tìm thấy sự yên bình.
“Được rồi,” Vayne cuối cùng nói, giọng cô đầy quyết tâm. “Tôi sẽ nghe theo ông, nhưng nếu ông dám lừa dối tôi, tôi sẽ không tha thứ cho ông.”
Alaric gật đầu. “Tôi hiểu. Chúng ta cần phải đến một nơi an toàn hơn để tiếp tục cuộc trò chuyện. Tôi sẽ dẫn cô đến đó.”
Họ rời khỏi căn nhà nhỏ và đi qua những con đường vắng vẻ của Demacia. Trong suốt chuyến đi, Alaric tiếp tục giải thích về tổ chức và những âm mưu phức tạp mà họ đang phải đối mặt. Vayne lắng nghe chăm chú, nhưng từng câu chữ của ông ta đều không dễ dàng để tin tưởng.
Khi họ đến một ngôi nhà nhỏ ẩn mình giữa rừng cây, Alaric dẫn Vayne vào trong. Đây là một căn phòng bí mật, nơi có thể cung cấp cho họ sự riêng tư cần thiết để bàn bạc.
Alaric kéo ra một bản đồ cũ kỹ và bắt đầu chỉ cho Vayne các khu vực đã bị ảnh hưởng bởi sự phong ấn. “Chúng ta phải tìm hiểu xem những nhóm nào đang âm thầm thao túng mối đe dọa này và ngăn chặn chúng trước khi quá muộn.”
Vayne nhìn vào bản đồ, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ đầy khó khăn, nhưng nếu sự thật mà Alaric nói là đúng, cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục cuộc chiến.