Vladimir - Ma Cà Rồng Huyết Lệ - Chương 1
Chương 1: Huyết Thực
Mưa rơi nặng hạt xuống thành phố cổ kính của Runeterra, tạo ra những tiếng rào rạt không ngừng trên mái ngói xám xịt. Trong một góc khuất của một quán rượu cũ kỹ, Vladimir, pháp sư ma cà rồng huyết lệ, ngồi thưởng thức món đồ uống yêu thích của mình. Cốc rượu đỏ thẫm lấp lánh dưới ánh đèn mờ, phản chiếu ánh sáng đỏ rực từ đôi mắt của hắn. Hắn nhấp từng ngụm một, cảm nhận sự thỏa mãn của máu tinh khiết hòa quyện với hương vị của rượu.
Quán rượu chìm trong sự yên lặng, ngoại trừ tiếng mưa và những tiếng thì thầm của những người khách ngồi quanh. Vladimir luôn biết cách chọn những nơi an toàn, nơi mà hắn có thể tạm lẩn tránh sự chú ý của thế giới bên ngoài. Nhưng đêm nay, có điều gì đó khác biệt. Hắn cảm nhận một sự thay đổi kỳ lạ trong không khí, như thể một áp lực vô hình đang đè nặng lên không gian xung quanh.
Hắn khẽ nhướng mày, đưa tay ra ngoài cầm một chiếc khăn tay. “Có điều gì đó không ổn,” hắn thì thầm, như thể nói với chính mình. Hắn đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo choàng đỏ rực của mình, rồi đi về phía cửa.
Khi Vladimir bước ra ngoài, mưa lạnh lẽo trút xuống, khiến hắn cảm thấy sảng khoái. Hắn bước đi chậm rãi, tận hưởng từng bước chân trên mặt đất ướt đẫm. Nhưng ánh mắt hắn không rời khỏi bầu trời đen kịt, nơi những đám mây nặng nề lướt qua như những bóng ma.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau là một cơn gió mạnh mẽ cuốn qua phố. Vladimir dừng lại, cảm giác ma quái chạy dọc sống lưng. Một hình dáng mờ ảo xuất hiện giữa cơn bão, khuất trong bóng tối của những ngôi nhà cổ. Hắn nhìn thấy một bóng người cao lớn, bao phủ bởi lớp áo choàng đen.
“Vladimir,” bóng người cất tiếng, giọng nói vang vọng và lạnh lẽo. “Cuối cùng thì ta cũng tìm thấy ngươi.”
Vladimir không biểu lộ cảm xúc, nhưng nội tâm hắn đang dâng trào với sự cảnh giác. “Ai đang nói chuyện với ta vậy?” hắn hỏi, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.
“Bóng ma của quá khứ,” người lạ lùng đáp. “Ta là Kha’Zix, một trong những kẻ thù cũ của ngươi. Ta đã tìm kiếm ngươi lâu lắm rồi.”
“Ta không nhớ có kẻ nào tên Kha’Zix trong danh sách kẻ thù của ta,” Vladimir nói, sự nghi ngờ rõ ràng trong giọng nói của hắn. “Ngươi muốn gì từ ta?”
Kha’Zix bước ra khỏi bóng tối, để lộ một vẻ mặt bị che khuất bởi lớp mặt nạ bí ẩn. “Ngươi không nhớ sao? Ta đã bị ngươi đánh bại và giam giữ. Nhưng giờ đây, ta đã thoát khỏi lời nguyền và trở lại để đòi lại những gì ta đã mất.”
Vladimir nhướng mày. “Lời nguyền? Ta không nhớ việc này. Nhưng nếu ngươi tìm đến ta để trả thù, thì ta phải nhắc ngươi rằng không phải mọi cuộc chiến đều có thể giành thắng lợi.”
Kha’Zix cười nhạo. “Ngươi nghĩ rằng sức mạnh của ngươi có thể bảo vệ ngươi khỏi mọi hiểm họa sao? Sự bất tử của ngươi không thể che giấu sự thật rằng ngươi đang sống trong sự giả dối.”
Vladimir giận dữ. “Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta. Ngươi đang đứng trên một mảnh đất không phải của ngươi. Nếu ngươi muốn thử thách, ta sẽ không ngần ngại để cho ngươi thấy sự thật về sức mạnh của ta.”
Kha’Zix không nói thêm lời nào. Đột nhiên, hắn lao tới với tốc độ như gió, tấn công Vladimir bằng những cú đấm và cú đá nhanh như chớp. Vladimir phản ứng nhanh chóng, sử dụng phép thuật điều khiển máu để tạo ra một lớp bảo vệ xung quanh mình. Những đòn tấn công của Kha’Zix bị chặn lại, và Vladimir đáp trả bằng những đòn tấn công bằng máu sắc bén, khiến Kha’Zix phải lùi lại.
Trận chiến giữa hai kẻ đối đầu diễn ra dữ dội giữa cơn bão. Vladimir sử dụng sức mạnh của mình để tấn công và phòng thủ, trong khi Kha’Zix không ngừng lấn tới, tìm cách phá vỡ phòng tuyến của hắn. Mỗi đòn tấn công đều mang theo sự tàn bạo và quyết tâm không thể chối cãi.
Cuối cùng, Vladimir gầm lên một tiếng, tạo ra một cơn sóng máu mạnh mẽ, cuốn Kha’Zix ra xa. Hắn đứng thở dốc, nhìn chằm chằm vào bóng hình đang nằm trên mặt đất.
“Ta không biết ngươi đã trở lại với mục đích gì,” Vladimir nói, “nhưng nếu ngươi còn dám quay lại tìm ta, hãy chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với sự hủy diệt.”
Kha’Zix nhìn hắn với ánh mắt đầy sự thách thức và giận dữ. “Ngươi sẽ phải đối mặt với những bí mật và lỗi lầm của chính mình. Đây chỉ là khởi đầu.”
Rồi hắn biến mất trong bóng tối, để lại Vladimir đứng một mình giữa cơn bão, lòng hắn tràn ngập lo lắng và nghi ngờ. Cơn bão tiếp tục dông dữ, nhưng sự tĩnh lặng của thành phố đã bị phá vỡ bởi một sự hiện diện đe dọa.
Vladimir biết rằng cuộc chiến không chỉ là để bảo vệ đế chế của mình nữa. Đây là cuộc chiến để đối mặt với sự thật về bản chất của chính mình, và điều đó có thể thay đổi toàn bộ số phận của hắn.