Volibear - Thần Sấm Của Freljord - Chương 2
Chương 2: Tiếng Gọi Của Sấm Sét
Khi Volibear dẫn đoàn quân nhỏ rời khỏi ngôi làng, ánh sáng của những tia sét chiếu rọi lên con đường mờ mịt và bị bão tuyết bao phủ. Thần sấm cảm nhận sự căng thẳng trong không khí và thấy rằng nhiệm vụ của mình không chỉ đơn giản là tập hợp các bộ tộc, mà còn là khôi phục niềm tin và hy vọng của người dân Freljord.
“Chúng ta sẽ đến lãnh địa của bộ tộc Kryn trước,” Volibear nói với nhóm của mình. “Bộ tộc này nổi tiếng với sự chiến đấu dũng mãnh nhưng cũng rất kiêu ngạo. Họ cần phải thấy rằng sự đoàn kết là con đường duy nhất để bảo vệ quê hương.”
Đi qua những cánh đồng băng giá, đoàn quân của Volibear tiếp cận lãnh địa của bộ tộc Kryn. Các chiến binh Kryn đã dựng các hàng rào băng và tạo ra các bẫy để bảo vệ vùng đất của họ khỏi kẻ thù. Khi họ thấy sự xuất hiện của Volibear và đoàn quân, một nhóm chiến binh Kryn, dẫn đầu bởi trưởng lão Liora, bước ra.
Liora, với bộ giáp băng giá và cây gậy chiến đấu sắc bén, nhìn chăm chú vào Volibear. “Ngươi là ai và tại sao ngươi dám xâm phạm lãnh thổ của chúng ta?”
Volibear không ngần ngại. “Ta là Volibear, Thần Sấm của Freljord. Ta đến để kêu gọi sự đoàn kết giữa các bộ tộc. Freljord đang đứng trước nguy cơ hủy diệt. Chúng ta cần phải hợp tác để bảo vệ vùng đất này.”
Liora hất cằm, ánh mắt nghi ngờ. “Chúng ta đã sống sót qua nhiều mối đe dọa mà không cần sự giúp đỡ từ bên ngoài. Tại sao chúng ta phải tin ngươi?”
Một chiến binh trẻ tuổi của bộ tộc Kryn, tên là Aric, bước lên và nói với giọng khẩn thiết. “Trưởng lão, tôi đã nghe nhiều câu chuyện về Volibear. Nếu ngài ấy nói rằng Freljord đang gặp nguy hiểm, thì tôi tin rằng điều đó là thật.”
Liora quay sang Aric, nét mặt nghiêm nghị. “Vậy sao? Cậu có chắc chắn không?”
“Cậu ấy nói đúng,” Volibear lên tiếng, giọng nói của ông vang vọng như tiếng sấm. “Chúng ta đã gặp nhiều khó khăn trong quá khứ, nhưng lần này là khác. Có một thế lực cổ xưa từ thời kỳ băng giá đang âm thầm lật đổ chúng ta. Chỉ có sự đoàn kết mới có thể giúp chúng ta vượt qua điều này.”
Trưởng lão Liora suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng cô thở dài và gật đầu. “Được rồi. Chúng tôi sẽ lắng nghe. Nhưng nếu ngươi không chứng minh được sự thật của lời ngươi nói, chúng tôi sẽ không ngần ngại chiến đấu chống lại ngươi.”
“Ta hiểu,” Volibear nói, và ánh mắt của ông kiên định. “Hãy dẫn ta đến nơi hội họp của các bộ tộc.”
Trong khi đó, các bộ tộc Kryn đang chuẩn bị cho cuộc hội nghị với các bộ tộc khác. Trong khi các chiến binh và dân làng tụ tập, bầu không khí nặng nề với sự căng thẳng và lo lắng. Liora và Volibear đứng trên bục cao, nơi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
“Các chiến binh Kryn!” Liora nói với giọng nghiêm khắc. “Hãy nghe đây! Chúng ta đang đứng trước một mối đe dọa chưa từng có. Thần Sấm Volibear đã trở lại và yêu cầu chúng ta đoàn kết. Chúng ta có thể lựa chọn chiến đấu với nhau hoặc đứng cùng nhau để bảo vệ Freljord. Quyết định là của các ngươi.”
Một chiến binh lớn tuổi đứng lên và nói. “Chúng tôi đã nghe về Thần Sấm và sức mạnh của ngài ấy. Nếu ngài ấy thực sự có thể giúp chúng ta, thì tôi sẵn sàng hỗ trợ.”
Một làn sóng đồng tình lan rộng trong đám đông. Các trưởng lão và chiến binh của các bộ tộc Kryn bắt đầu thảo luận và tìm cách hợp tác với các bộ tộc khác.
Volibear nhìn thấy sự thay đổi trong tinh thần của người dân. Ông cảm nhận được sự hy vọng và quyết tâm đang nhen nhóm trong lòng họ. “Chúng ta sẽ triệu tập các bộ tộc còn lại và cùng nhau đối mặt với mối đe dọa. Sự hợp tác này sẽ là nền tảng cho sức mạnh của chúng ta.”
Aric, chiến binh trẻ tuổi của Kryn, bước đến gần Volibear và hỏi, “Ngài có nghĩ rằng chúng ta có thể thực sự vượt qua thử thách này không?”
Volibear mỉm cười. “Sự thật không chỉ nằm ở sức mạnh mà còn ở sự đoàn kết và quyết tâm của chúng ta. Nếu chúng ta đứng cùng nhau, không gì có thể cản trở chúng ta.”
Với sự đồng thuận từ bộ tộc Kryn, Volibear và đoàn quân của ông tiếp tục hành trình để tập hợp các bộ tộc còn lại. Họ tiến về phía các lãnh địa khác, đối mặt với các thử thách và rủi ro trong khi chuẩn bị cho trận chiến lớn nhất mà Freljord từng biết đến. Sự đoàn kết của các bộ tộc giờ đây không còn là một hy vọng xa vời mà là một nhiệm vụ thiết yếu để bảo vệ quê hương của họ khỏi sự hủy diệt.