Vụ ám sát sứ thần nước ngoài - Chương 10
Chương 10: Sự lựa chọn khó khăn
Sau khi Thái sư Hoàng bị bắt giữ và những bằng chứng được công bố trước toàn triều đình, bầu không khí trong Tử Cấm Thành trở nên nặng nề và căng thẳng hơn bao giờ hết. Sự sụp đổ của một trong những nhân vật quyền lực nhất triều đình không chỉ là một chiến thắng, mà còn khởi đầu cho những biến động ngầm trong bộ máy lãnh đạo.
Lưu Vân và James trở về căn phòng nhỏ của mình sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc. Trong lòng họ tràn đầy sự nhẹ nhõm, nhưng cũng có một cảm giác không yên lặng len lỏi. Lưu Vân hiểu rằng, dù đã vạch trần được Thái sư Hoàng, những người đồng lõa trong vụ buôn lậu và cả những thế lực đen tối phương Tây vẫn còn đó, chực chờ để tiếp tục gây rối.
“Lưu Vân,” James lên tiếng, phá tan sự im lặng. “Chúng ta đã làm được điều mà không ai nghĩ có thể. Nhưng bây giờ, tôi chỉ lo rằng những kẻ còn lại sẽ không đứng yên. Chúng sẽ tìm cách trả thù.”
Lưu Vân gật đầu. “Đúng, James. Vụ án có vẻ đã khép lại, nhưng những kẻ liên quan còn rất nhiều. Chúng ta có thể đã hạ bệ được Thái sư Hoàng, nhưng triều đình này đầy rẫy những âm mưu và sự phản bội.”
Bất chợt, một lính gác xuất hiện trước cửa, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. “Thám tử Lưu Vân, hoàng đế triệu ngài vào cung ngay lập tức. Ngài cần báo cáo lại toàn bộ sự việc.”
Lưu Vân bước vào cung điện với tâm trạng phức tạp. Ông biết rằng cuộc gặp này sẽ không chỉ đơn giản là báo cáo. Hoàng đế đã biết tất cả, nhưng còn một điều mà không ai có thể đoán trước được: hoàng đế sẽ xử lý vụ việc này như thế nào? Ông ta sẽ công khai toàn bộ sự thật, hay sẽ giữ lại một phần để bảo toàn sự ổn định của triều đình?
Trong phòng ngai vàng, hoàng đế ngồi trên chiếc ngai uy nghiêm, đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy quyền lực. Bên cạnh ngài là Vương gia Liêu, người đã trở thành đồng minh của Lưu Vân trong cuộc chiến chống lại Thái sư Hoàng.
“Thám tử Lưu Vân,” hoàng đế lên tiếng, giọng nói bình thản nhưng không kém phần nghiêm trọng. “Ngươi đã làm rất tốt trong việc vạch trần Thái sư Hoàng và những kẻ đồng lõa. Tuy nhiên, ta phải hỏi ngươi một điều: Ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì với những thương nhân phương Tây có liên quan đến vụ buôn lậu này?”
Lưu Vân cảm thấy một cơn sóng ngầm lướt qua lòng mình. Đây chính là câu hỏi mà ông biết sẽ đến. Quyết định này không chỉ liên quan đến việc trừng phạt những kẻ phạm tội, mà còn ảnh hưởng đến mối quan hệ ngoại giao giữa Trung Hoa và các nước phương Tây.
“Thưa hoàng thượng,” Lưu Vân đáp, cố gắng chọn từng lời một cách cẩn thận. “Những kẻ buôn lậu, dù là người trong nước hay phương Tây, đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhưng chúng ta cũng phải thận trọng, vì xử lý sai có thể gây ra những hậu quả lớn trong quan hệ ngoại giao.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Lưu Vân một lúc lâu, không nói gì. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ của những người có mặt. Cuối cùng, hoàng đế gật đầu.
“Ngươi nói đúng,” ngài nói, đôi mắt sáng lên. “Ta không thể để việc trừng phạt những kẻ phương Tây phá hỏng mối quan hệ của chúng ta với các nước lớn. Nhưng cũng không thể bỏ qua hành động của họ.”
Hoàng đế đứng dậy, tiến lại gần Lưu Vân, ánh mắt nghiêm nghị. “Ta sẽ giữ bí mật về sự liên quan của các thương nhân phương Tây trong vụ buôn lậu này, ít nhất là cho đến khi chúng ta có thể củng cố quan hệ ngoại giao với họ. Nhưng những kẻ trong nước, đặc biệt là những người thân cận với Thái sư Hoàng, sẽ bị xử lý nghiêm khắc. Sự ổn định của triều đình và quốc gia là điều quan trọng nhất.”
Lưu Vân cúi đầu. “Thưa hoàng thượng, thần hiểu. Chúng ta sẽ tiếp tục truy quét những kẻ còn lại, nhưng sẽ không làm ảnh hưởng đến hòa bình và ổn định của đất nước.”
Sau cuộc gặp với hoàng đế, Lưu Vân và James trở về căn phòng của mình, lòng nhẹ nhõm hơn nhưng không hề thoát khỏi những suy nghĩ trăn trở. Quyết định của hoàng đế là điều dễ hiểu, nhưng đồng thời cũng để lại một sự thật chưa được phơi bày hoàn toàn. Những thương nhân phương Tây vẫn còn đó, tự do hoạt động trong sự giám sát chặt chẽ nhưng không bị trừng phạt công khai.
“Chúng ta đã đến rất gần sự thật, nhưng cuối cùng lại phải giữ bí mật về phần của nó,” James nói, giọng anh trầm tư. “Ngài có nghĩ rằng chúng ta đã làm đúng không?”
Lưu Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng mờ nhạt của buổi hoàng hôn dần tắt. “Đôi khi, sự thật không thể được phơi bày hoàn toàn. Chúng ta đã làm những gì có thể để bảo vệ đất nước và giữ gìn hòa bình. Có lẽ, sự thật này sẽ được kể lại vào một ngày khác, khi thời điểm thích hợp hơn.”
James im lặng, nhận ra rằng không phải lúc nào công lý cũng là sự phơi bày trọn vẹn. Đôi khi, nó là một sự thỏa hiệp giữa công lý và sự ổn định. Và hôm nay, họ đã làm điều đúng đắn trong một thế giới đầy phức tạp.
Đêm đó, khi ánh trăng tràn ngập khắp Bắc Kinh, Lưu Vân ngồi trước bàn làm việc của mình, suy ngẫm về hành trình dài đầy nguy hiểm mà ông và James đã trải qua. Cái chết của sứ thần Hamilton không chỉ là một vụ án, mà là cả một câu chuyện về quyền lực, âm mưu và sự lựa chọn khó khăn giữa công lý và hòa bình.
Lưu Vân nhìn lên bầu trời đêm, biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng trong lòng ông, ngọn lửa của sự công lý vẫn cháy rực, chờ đợi những trận chiến khác mà ông biết rằng sẽ không bao giờ kết thúc.