Vụ ám sát sứ thần nước ngoài - Chương 2
Chương 2: Mối căng thẳng ngoại giao
Ánh sáng buổi sáng len lỏi qua những cửa sổ lớn của tòa biệt thự, chiếu sáng một khung cảnh hỗn loạn khi các quan chức nhà Thanh và đội điều tra hối hả làm việc. Xác của Mark Hamilton đã được che phủ bằng một tấm vải trắng, nhưng không thể che giấu được sự thật khủng khiếp rằng sứ thần của Vương quốc Anh đã bị giết ngay trên đất Trung Quốc.
James đứng lặng trước cửa phòng, mặt tái xanh, đôi tay nắm chặt. Anh không thể tin được rằng người sếp mà mình luôn kính trọng và làm việc cùng bao năm qua lại bị sát hại một cách tàn nhẫn như vậy. Mỗi lần anh nhắm mắt lại, hình ảnh của Hamilton nằm trong vũng máu lại hiện lên, khiến anh cảm thấy nghẹt thở.
“Thám tử Lưu Vân!” Tiếng nói của một viên quan nhà Thanh cắt ngang không khí căng thẳng. “Hoàng thượng đã ra lệnh phải tìm ra thủ phạm ngay lập tức. Chúng ta không thể để vụ án này kéo dài.”
Lưu Vân, người thám tử tài ba, nổi tiếng với sự sáng suốt và nhạy bén, đứng trước hiện trường vụ án. Ông lặng lẽ quan sát từng chi tiết nhỏ. Mặc dù vẻ ngoài của ông có phần điềm tĩnh, nhưng trong lòng Lưu Vân biết rằng đây không chỉ đơn giản là một vụ ám sát thông thường. Cái chết của Hamilton sẽ đẩy quan hệ ngoại giao giữa hai quốc gia vào khủng hoảng nếu không được giải quyết sớm.
“Anh là James, đúng không?” Lưu Vân hỏi, tiến tới gần James, ánh mắt lạnh lùng nhưng có chút an ủi. “Anh là người cuối cùng gặp Sứ thần vào đêm qua. Hãy kể lại cho tôi toàn bộ sự việc.”
James nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh. “Phải… tôi đã gặp ông ấy tối qua sau buổi tiệc đón tiếp. Ngài Hamilton có vẻ mệt mỏi và yêu cầu nghỉ ngơi. Tôi đã chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày mai và rời phòng ngay sau đó.”
“Anh có nhận thấy điều gì bất thường không?” Lưu Vân hỏi, ánh mắt không rời khỏi James.
“Không… không có gì cả,” James lắc đầu. “Cửa đã được khóa từ bên trong. Tôi không hiểu làm sao kẻ giết người có thể vào được. Ngài Hamilton là người cẩn thận, không bao giờ mở cửa khi không cần thiết.”
Lưu Vân cúi xuống, cẩn thận kiểm tra ổ khóa cửa và các cửa sổ. Cả hai đều không có dấu hiệu bị phá hỏng, mọi thứ đều hoàn hảo như thể không có chuyện gì xảy ra. Điều này càng khiến vụ án trở nên bí ẩn.
“Ngài Lưu, có vẻ không phải là một vụ đột nhập từ bên ngoài,” một người lính nói khi kiểm tra quanh phòng. “Cửa vẫn khóa, không có dấu hiệu của xâm nhập.”
Lưu Vân nhíu mày, ngồi xuống kiểm tra tỉ mỉ từng góc của hiện trường. “Kẻ giết người này rất cẩn thận,” ông nghĩ thầm. “Không để lại một dấu vết gì.”
“Thám tử Lưu Vân!” Một lính gác khác tiến vào, mang theo một mảnh giấy nhỏ. “Chúng tôi tìm thấy mảnh giấy này trong túi áo của Sứ thần.”
Lưu Vân cầm mảnh giấy lên, ánh mắt dò xét từng chữ. Mảnh giấy viết bằng tiếng Anh, với dòng chữ ngắn gọn: “The East knows.” Câu nói này khiến ông cảm thấy bất an.
“Người phương Đông biết gì? Đây là một thông điệp hay một lời cảnh báo?” Lưu Vân lẩm bẩm với chính mình.
James nhận ra dòng chữ và lập tức căng thẳng. “Đó là chữ viết của ngài Hamilton. Tôi nghĩ đây có thể là một mảnh ghép quan trọng trong vụ án.”
Lưu Vân quay lại phía James, đôi mắt sắc lạnh: “Anh có biết ý nghĩa của nó không? Tại sao Hamilton lại viết điều này?”
James lắc đầu. “Tôi không chắc. Nhưng tôi biết ngài Hamilton đã bắt đầu nghi ngờ có điều gì đó không ổn trong các cuộc đàm phán gần đây. Có thể ông ấy đã phát hiện ra một bí mật gì đó.”
Lưu Vân trầm ngâm, ánh mắt trở nên sâu xa. “Có vẻ như vụ án này không chỉ đơn giản là một vụ giết người. Đây có thể là một âm mưu lớn hơn liên quan đến chính trị và quyền lực.”
Đột nhiên, một người lính hối hả chạy tới: “Thưa Thám tử! Vương gia Liêu vừa tới! Ngài ấy muốn gặp ngài ngay lập tức.”
Vương gia Liêu, một nhân vật quyền lực trong triều đình, nổi tiếng với tài lãnh đạo và sự sắc sảo. Tuy nhiên, ông cũng là người có nhiều kẻ thù trong cung điện. Sự xuất hiện đột ngột của ông ngay tại hiện trường khiến Lưu Vân thêm nghi ngờ.
Vương gia Liêu bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị. “Thám tử Lưu Vân, ta đã nghe về vụ việc. Cái chết của Hamilton sẽ không chỉ ảnh hưởng đến ngoại giao mà còn gây ra những hệ lụy khó lường cho triều đình. Ngươi đã phát hiện được gì chưa?”
Lưu Vân nhìn thẳng vào mắt Vương gia, không chút ngại ngùng. “Chúng tôi đang điều tra và đã tìm thấy một số manh mối. Nhưng vụ án này phức tạp hơn nhiều so với những gì nó thể hiện.”
Vương gia Liêu gật đầu, đôi mắt sắc bén lướt qua hiện trường. “Ta tin rằng ngươi sẽ giải quyết được vụ này. Tuy nhiên, ngươi phải hành động nhanh chóng. Những thế lực khác trong triều đình có thể sẽ không để yên đâu.”
Lưu Vân im lặng, đôi mắt tập trung vào Vương gia. Ông biết rằng vụ án này không chỉ đơn thuần là tìm ra kẻ giết người, mà còn phải đối mặt với những mối quan hệ quyền lực đầy phức tạp bên trong cung điện. Một sai lầm nhỏ có thể dẫn đến sự sụp đổ của hòa bình giữa hai quốc gia.
“Chúng tôi sẽ sớm tìm ra sự thật,” Lưu Vân đáp, giọng nói chắc chắn. “Không ai có thể trốn thoát khỏi công lý.”
Câu chuyện chỉ mới bắt đầu, và Lưu Vân hiểu rằng con đường phía trước sẽ còn đầy rẫy những bí ẩn và nguy hiểm.