Vụ ám sát sứ thần nước ngoài - Chương 4
Chương 4: Cuộc gặp gỡ bí mật
Bến cảng Bắc Kinh về đêm bao phủ trong làn sương mờ ảo, những con tàu nằm lặng lẽ như những bóng ma khổng lồ trên mặt nước. Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ, gió thổi qua làm vang lên tiếng cột buồm và dây thừng cọ vào nhau, tạo nên một không gian lạnh lẽo, bí ẩn. Bến cảng, vào ban ngày thì nhộn nhịp với thương nhân và những đoàn thuyền từ khắp nơi, nhưng ban đêm lại trở nên âm u như một cái bẫy chờ đợi.
Lưu Vân, James và một nhóm lính gác đứng trên một con đường vắng vẻ dẫn vào bến cảng. Tất cả đều im lặng, ánh đuốc cháy bập bùng trong tay họ chỉ đủ để chiếu sáng một khoảng nhỏ trước mặt. Không ai biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng họ đều hiểu đây là một bước quan trọng trong cuộc điều tra vụ ám sát sứ thần Hamilton.
“Chúng ta có thể gặp nguy hiểm,” James nói khẽ, giọng lo lắng. “Nếu đây là nơi mà những kẻ buôn lậu thuốc phiện hoạt động, chắc chắn chúng sẽ không để chúng ta đi dễ dàng.”
Lưu Vân không trả lời ngay, mắt ông quét khắp không gian tối tăm xung quanh. “Nếu Hamilton đã sắp xếp cuộc gặp ở đây, chắc chắn ông ấy đã biết điều gì đó quan trọng. Và có thể chính điều đó đã dẫn đến cái chết của ông ấy.”
Họ tiếp tục tiến vào bến cảng, từng bước chân thận trọng trên mặt đất lát đá lạnh giá. Đến một góc khuất gần những kho hàng bỏ hoang, Lưu Vân ra hiệu dừng lại. “Chúng ta sẽ tản ra và tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cuộc gặp gỡ này có thực sự diễn ra.”
James nhìn quanh, ánh mắt ngập ngừng. “Và nếu có ai đó ở đây thì sao?”
“Ta sẽ tìm ra câu trả lời,” Lưu Vân đáp, giọng nói của ông không hề dao động. Ông bước lên phía trước, ra hiệu cho nhóm lính gác chia thành nhiều hướng nhỏ, trong khi James theo sát sau lưng ông.
Hai người lặng lẽ di chuyển qua các con hẻm giữa những kho hàng cũ, nơi đã từng là trung tâm của việc giao thương nhưng giờ chỉ còn là bóng tối và đổ nát. Đột nhiên, từ một khoảng tối phía trước, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
“Ngài nghe thấy không?” James khẽ hỏi, mắt liếc nhanh về phía âm thanh phát ra.
Lưu Vân ra hiệu im lặng, đôi mắt cảnh giác. Ông tiếp tục tiến về phía trước, nhẹ nhàng rút kiếm từ vỏ, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì có thể xảy ra.
Từ bóng tối, một bóng người xuất hiện. Đó là một người đàn ông gầy gò, mặc trang phục đen kín, chỉ để lộ đôi mắt. Trên tay hắn là một chiếc đèn lồng nhỏ phát ra ánh sáng mờ nhạt, đủ để nhìn thấy dáng hình mờ mờ phía trước.
“Ngươi là ai?” Lưu Vân hỏi, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền. Ông không tiến gần hơn, giữ khoảng cách an toàn.
Người đàn ông đó dừng lại, không trả lời ngay. Ánh đèn lồng chiếu rọi vào mặt hắn, để lộ một nụ cười lạnh lùng. “Ta biết các ngươi sẽ đến.”
James nhíu mày, lùi lại một bước. “Ngươi đang nói gì vậy? Ngươi là ai?”
Người đàn ông vẫn đứng yên, giọng nói của hắn vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa. “Hamilton đã biết quá nhiều. Đó là lý do ông ta phải chết. Nhưng ta không đến đây để nói về cái chết của ông ấy. Ta đến để đưa ra một lời cảnh báo.”
Lưu Vân nhíu mày, mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông. “Lời cảnh báo gì?”
“Chúng ta là một phần của một mạng lưới lớn hơn. Những gì Hamilton đã phát hiện ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Nếu các ngươi tiếp tục điều tra, các ngươi cũng sẽ gặp số phận tương tự.”
James tức giận, bước tới một bước. “Ngươi đe dọa chúng ta sao? Hamilton không đáng phải chết, và chúng ta sẽ tìm ra sự thật!”
Người đàn ông khẽ cười, giọng nói của hắn nghe như một tiếng rít trong không khí lạnh lẽo. “Sự thật à? Sự thật không có chỗ đứng ở đây. Chỉ có quyền lực và tiền bạc. Và những ai chống lại nó sẽ biến mất, giống như Hamilton.”
Lưu Vân vẫn bình tĩnh, không để cảm xúc chi phối. Ông nhìn thẳng vào người đàn ông. “Ngươi nói mạng lưới này là gì? Ai đứng sau?”
Người đàn ông nhếch mép. “Điều đó không quan trọng. Quan trọng là các ngươi không nên đào sâu thêm nữa.”
Ngay lúc đó, từ phía sau người đàn ông, một nhóm người mặc đồ đen khác xuất hiện, tất cả đều trang bị vũ khí. Chúng đứng im lặng, nhìn chằm chằm vào Lưu Vân và James, sẵn sàng tấn công nếu có dấu hiệu nguy hiểm.
James lo lắng thì thầm với Lưu Vân. “Chúng ta bị bao vây rồi. Phải làm sao đây?”
Lưu Vân giữ bình tĩnh, đưa mắt quét qua nhóm người trước mặt. Ông biết tình hình nguy hiểm nhưng không thể để sự sợ hãi lấn át. “Rút lui thôi,” ông nói nhỏ với James, rồi quay sang nhìn thẳng vào người đàn ông đứng đầu. “Chúng ta sẽ không rút lui mãi. Sự thật sẽ sớm được phơi bày.”
Người đàn ông kia chỉ cười nhạt. “Nếu các ngươi sống đủ lâu để thấy điều đó, ta sẽ ngạc nhiên.”
Không để mất thời gian, Lưu Vân và James lặng lẽ rút lui, bước lùi về hướng an toàn hơn. Nhóm người mặc đồ đen không đuổi theo, chỉ đứng nhìn họ biến mất trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng như đã nắm chắc chiến thắng.
Khi đã ra khỏi khu vực nguy hiểm, James thở hắt ra, mắt mở to vì lo lắng. “Chúng ta may mắn thoát được lần này. Nhưng những kẻ đó là ai? Và điều gì đang xảy ra thực sự?”
Lưu Vân im lặng một lúc, trước khi trả lời. “Chúng ta đang đối đầu với một thế lực ngầm, có thể lớn hơn cả những gì ta tưởng tượng. Hamilton đã phát hiện ra điều gì đó quá nguy hiểm, và chúng ta đang đi theo con đường ông ấy đã bước. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ dừng lại.”
James nhìn vào đôi mắt quyết tâm của Lưu Vân và hiểu rằng cuộc chiến này còn lâu mới kết thúc. Họ đã chạm vào bóng tối, và giờ đây, sự thật ẩn giấu trong bóng tối đó đang dần hé lộ.