Vụ ám sát sứ thần nước ngoài - Chương 6
Chương 6: Người lính mất tích
Buổi sáng hôm sau, Lưu Vân thức dậy với cảm giác nặng trĩu trong lòng. Vụ án sứ thần Hamilton không chỉ phức tạp mà còn trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều với sự tham gia của các thế lực ngầm và cả những nhân vật quyền lực trong triều đình. Đặc biệt, lời cảnh cáo của Thái sư Hoàng khiến Lưu Vân hiểu rằng mỗi bước đi của mình từ đây đều phải cực kỳ thận trọng. Ông không chỉ phải đối phó với những kẻ ngoài kia, mà còn có thể đối đầu với chính những người mà ông không thể công khai nghi ngờ.
Lưu Vân đứng trước bàn làm việc, đôi mắt nhìn ra khung cảnh tĩnh lặng của Tử Cấm Thành. James bước vào phòng, khuôn mặt lo lắng.
“Thám tử, tôi đã kiểm tra lại danh sách những lính gác có mặt trong đêm Hamilton bị giết,” James bắt đầu. “Có một điều bất thường. Một lính gác tên là Lục Bảo đã biến mất sau đêm đó. Không ai thấy anh ta từ khi vụ án xảy ra.”
Lưu Vân quay lại, đôi mắt sáng lên. “Lục Bảo sao? Hắn ta mất tích ngay sau đêm Hamilton bị giết?”
James gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. “Phải. Đêm hôm đó anh ta chịu trách nhiệm canh gác bên ngoài phòng của sứ thần, nhưng sau khi thi thể Hamilton được phát hiện, không ai có thể tìm thấy anh ta. Một số người cho rằng anh ta đã bỏ trốn vì biết điều gì đó.”
Lưu Vân bước tới, tay nắm chặt chiếc quạt gấp quen thuộc. “Người lính này có thể là nhân chứng quan trọng. Nếu anh ta nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì trong đêm đó, có lẽ anh ta đã bị đe dọa, hoặc tệ hơn, đã bị thủ tiêu.”
“Chúng ta phải tìm anh ta,” James nói, giọng quyết tâm. “Nếu Lục Bảo thực sự biết điều gì đó, anh ta có thể giúp chúng ta giải quyết vụ án này.”
Lưu Vân trầm ngâm một lúc rồi gật đầu. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi anh ta sống. Hãy điều động người đi tìm kiếm thông tin về anh ta, hỏi thăm những người lính khác và bất kỳ ai có thể biết điều gì về sự biến mất của anh ta.”
Vài giờ sau, Lưu Vân và James cùng một nhóm lính đã có mặt tại khu nhà của Lục Bảo, một khu ổ chuột nằm ở phía tây Bắc Kinh. Đó là một nơi tối tăm, ẩm thấp, với những ngôi nhà tồi tàn chen chúc nhau. Những con hẻm chật hẹp dẫn sâu vào những khu vực mà ánh sáng mặt trời khó có thể len lỏi tới.
Một người dân địa phương nhìn thấy họ tiến đến, bước ra từ một ngôi nhà cũ kỹ. Ông ta chào họ với vẻ dè dặt. “Các ngài tìm ai vậy?”
James tiến lên phía trước, giọng nghiêm nghị. “Chúng tôi tìm Lục Bảo, người lính canh. Ông có biết anh ta không?”
Người đàn ông nhíu mày. “À, tôi biết anh ta. Lục Bảo là một thanh niên hiền lành, sống không xa đây. Nhưng mà… tôi không thấy anh ta mấy ngày rồi. Nghe nói có chuyện gì đó xảy ra với sứ thần người Anh, phải không?”
Lưu Vân gật đầu, đôi mắt không rời khỏi người đàn ông. “Chính xác. Anh ta có đến đây hay có ai đến tìm anh ta sau đêm đó không?”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. “Không, không có ai đến tìm anh ta mà tôi biết. Nhưng một đêm trước khi anh ta biến mất, tôi nghe thấy tiếng cãi nhau rất lớn từ nhà anh ta. Có vài người đàn ông lạ mặt tới, và sau đó thì im lặng.”
“Cãi nhau sao?” James hỏi, vẻ mặt lo lắng. “Ông có nghe được gì không?”
Người đàn ông nhún vai. “Tôi không nghe rõ, nhưng có vẻ như họ đe dọa anh ta. Rồi sáng hôm sau, khi tôi đi ngang qua, cửa nhà Lục Bảo mở toang, nhưng không thấy anh ta đâu.”
Lưu Vân trầm ngâm, đầu óc ông nhanh chóng phân tích tình hình. “Chúng ta cần vào nhà anh ta. Có thể sẽ tìm thấy manh mối nào đó.”
Khi nhóm của Lưu Vân bước vào ngôi nhà của Lục Bảo, không khí bên trong lạnh lẽo, đầy bụi bặm. Rõ ràng không ai đã chạm vào bất cứ thứ gì trong vài ngày qua. Căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường cũ, một chiếc bàn và vài thứ đồ đạc đơn giản khác. Tuy nhiên, điều đặc biệt là chiếc bàn có vẻ như đã bị lục lọi. Một ngăn kéo bị kéo ra, giấy tờ vương vãi trên mặt bàn.
“Lục Bảo có thể đã bị tấn công hoặc bắt cóc,” Lưu Vân nói, mắt dò xét khắp căn phòng. “Hoặc có thể anh ta đã bỏ trốn trong hoảng loạn.”
James cúi xuống nhặt một tờ giấy rơi dưới gầm bàn, mở ra đọc. “Thám tử, nhìn này.” Anh ta đưa tờ giấy cho Lưu Vân. Trên đó là một lá thư ngắn gọn, có vẻ như là từ Lục Bảo:
“Tôi biết những gì đã xảy ra đêm đó. Tôi không thể giữ im lặng mãi. Họ đã đến tìm tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, hãy nói cho thám tử Lưu Vân biết… Sự thật đang bị chôn giấu, và tôi không thể chạy trốn mãi.”
Lưu Vân đọc xong, gương mặt ông hiện lên vẻ nghiêm trọng. “Lục Bảo biết rõ về vụ ám sát. Có lẽ anh ta đã nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì đó quan trọng. Nhưng giờ anh ta đã biến mất.”
James đứng thẳng người dậy, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm. “Chúng ta phải tìm ra anh ta. Nếu Lục Bảo còn sống, anh ta sẽ là nhân chứng duy nhất giúp chúng ta tìm ra hung thủ.”
Lưu Vân gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng ta lo rằng Lục Bảo đã bị bọn chúng bắt giữ hoặc thậm chí có thể đã bị giết. Chúng sẽ không để anh ta thoát nếu anh ta thực sự biết được sự thật.”
Lưu Vân quay lại nhìn căn phòng lạnh lẽo, đầu óc ông nhanh chóng suy nghĩ về các bước tiếp theo. “Ta cần người tìm kiếm mọi nơi có thể. Bất cứ ai có thể biết về Lục Bảo, bất cứ manh mối nào. Và chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra anh ta.”
Đêm đã buông xuống khi Lưu Vân trở về cung điện. Vụ án ngày càng trở nên phức tạp hơn, không chỉ với những thế lực ngầm, mà còn với những người bên trong triều đình. Và giờ đây, một người lính mất tích có thể là mảnh ghép còn thiếu để hé lộ sự thật ẩn giấu.
Lưu Vân đứng lặng nhìn bầu trời đầy sao, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm. Cuộc điều tra này còn dài, nhưng ông biết mình đang tiến gần hơn đến sự thật. Dù có phải trả giá gì, ông cũng sẽ không dừng lại cho đến khi công lý được thực thi.