Vụ ám sát sứ thần nước ngoài - Chương 7
Chương 7: Cuộc truy đuổi trong bóng tối
Lưu Vân và James cùng nhóm lính của mình tiếp tục cuộc điều tra ráo riết về tung tích của Lục Bảo. Những con phố Bắc Kinh, dù ban ngày luôn đông đúc và nhộn nhịp, khi màn đêm buông xuống lại trở nên tĩnh lặng và đáng ngại. Không một ai muốn can thiệp vào những chuyện xảy ra trong bóng tối, nơi mà các thế lực ngầm đang hoạt động.
Tin tức về việc mất tích của Lục Bảo đã lan rộng. Một số người lính khác trong cung cũng bắt đầu trở nên lo lắng, nhất là khi những lời đồn đại về một âm mưu lớn đang ngày càng rõ ràng. Lưu Vân hiểu rằng càng để vụ án kéo dài, những kẻ đứng sau càng có thời gian che giấu manh mối và thậm chí thủ tiêu những nhân chứng quan trọng.
Tối hôm đó, Lưu Vân nhận được một tin báo từ một người lính rằng có người nhìn thấy Lục Bảo tại một quán trà nhỏ gần khu vực bến cảng. Dù tin tức không chắc chắn, nhưng Lưu Vân biết rằng mình không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Lưu Vân cùng James và một nhóm lính nhỏ tiến về phía quán trà đã được chỉ định. Bầu không khí xung quanh họ trở nên căng thẳng, bóng tối như nuốt chửng mọi ngõ ngách của con đường họ đi qua. Đến nơi, quán trà trông có vẻ bình thường, nhưng sự im lặng bất thường của nó làm Lưu Vân cảnh giác.
“Ngươi nghĩ hắn sẽ ở đây sao?” James thì thầm, đôi mắt dò xét khắp nơi.
“Ta không biết,” Lưu Vân trả lời, mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa khép hờ của quán trà. “Nhưng nếu hắn ở đây, chúng ta phải nhanh chóng đưa hắn ra khỏi nguy hiểm.”
Khi cả nhóm bước vào, họ không thấy bất kỳ khách hàng nào. Chỉ có một người đàn ông già ngồi sau quầy, đôi mắt nheo lại như đang dò xét họ. “Quý khách tìm gì sao?” Ông ta hỏi, giọng nói khàn đặc.
Lưu Vân bước tới gần, không rời mắt khỏi ông lão. “Ta đang tìm một người. Hắn có tên là Lục Bảo. Ngươi có thấy hắn không?”
Người đàn ông già ngừng lại một lúc, vẻ mặt lưỡng lự. Rồi ông ta lắc đầu. “Không, ta không biết người đó.”
James bước tới gần hơn, giọng nghiêm nghị. “Đừng nói dối. Chúng tôi biết hắn đã ở đây. Hãy nói thật nếu ngươi không muốn gặp rắc rối.”
Người đàn ông già thở dài, ánh mắt lo sợ lướt qua Lưu Vân và nhóm lính. Cuối cùng, ông ta hạ giọng. “Hắn đã ở đây… nhưng không lâu. Một nhóm người đã đến tìm hắn trước khi các ngài đến. Họ kéo hắn đi theo hướng bến cảng.”
Lưu Vân cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Họ là ai? Họ đi bao lâu rồi?”
“Chỉ mới khoảng một giờ trước,” người đàn ông già trả lời. “Họ không phải là người bình thường. Ta nghe lỏm được họ nói chuyện, có vẻ như họ đang đưa hắn đến một nơi để giấu hắn đi. Họ không muốn ai tìm thấy hắn.”
Lưu Vân quay sang James, đôi mắt nghiêm trọng. “Chúng ta phải đi ngay. Nếu không, có thể Lục Bảo sẽ bị giết trước khi chúng ta có cơ hội tiếp cận.”
Cuộc truy đuổi dẫn họ qua những con hẻm tối tăm của Bắc Kinh, tiến dần về phía bến cảng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của họ hòa vào không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua và tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ. Từ xa, Lưu Vân có thể nhìn thấy ánh đèn lờ mờ từ những ngọn đuốc của một nhóm người.
Khi nhóm của Lưu Vân đến gần hơn, họ nghe thấy tiếng nói chuyện vọng lại. “Chúng ta không thể để hắn sống. Hắn biết quá nhiều.” Giọng nói của một trong những kẻ bắt cóc vang lên rõ ràng.
“Lục Bảo đã thấy những gì không nên thấy,” một giọng khác cất lên. “Hắn sẽ làm mọi thứ sụp đổ nếu không xử lý ngay bây giờ.”
Lưu Vân ra hiệu cho nhóm lính của mình tản ra, chuẩn bị tấn công. Mọi người đều nín thở, chờ đợi chỉ thị tiếp theo. Bên kia, bọn bắt cóc không nhận ra sự hiện diện của họ. Một trong số đó đã rút dao ra, bước tới gần Lục Bảo – người đang bị trói chặt và quỳ dưới đất.
“Chờ đã!” Lưu Vân hô lớn, lao ra khỏi chỗ nấp, kiếm trên tay. “Dừng lại ngay, các ngươi bị bao vây rồi!”
Bọn bắt cóc giật mình, nhưng thay vì đầu hàng, chúng quyết định chống trả. Một cuộc đấu tranh dữ dội diễn ra giữa nhóm của Lưu Vân và những kẻ bắt cóc. Ánh đuốc lung linh, lưỡi kiếm lóe sáng trong bóng tối, và tiếng kim loại va chạm vang lên khắp bến cảng.
James lao vào đối đầu với một tên, trong khi Lưu Vân dùng kiếm đỡ đòn tấn công từ một kẻ khác. Cuộc chiến kéo dài không lâu. Dù những kẻ bắt cóc liều lĩnh, nhưng không thể địch lại kỹ năng và kinh nghiệm của Lưu Vân và nhóm lính.
Sau khi hạ gục kẻ cuối cùng, Lưu Vân tiến đến Lục Bảo. Anh ta vẫn còn sống, nhưng trên người có vài vết thương nhẹ. Lưu Vân nhanh chóng cởi trói cho anh ta.
“Lục Bảo,” Lưu Vân nói, giọng trầm và uy nghiêm. “Ngươi đã thấy gì đêm đó? Ngươi phải nói rõ mọi thứ ngươi biết nếu muốn sống.”
Lục Bảo, hơi thở gấp gáp, nhìn Lưu Vân với ánh mắt đầy sợ hãi. “Tôi… tôi thấy kẻ giết sứ thần Hamilton. Nhưng đó không phải là người ngoài… mà là một người trong triều đình. Họ đã cố bịt miệng tôi vì tôi biết quá nhiều.”
James nhìn Lưu Vân, vẻ mặt ngạc nhiên. “Một người trong triều đình? Vậy ai đứng sau tất cả chuyện này?”
Lục Bảo hoảng loạn, giọng nói của anh ta trở nên khàn đặc. “Đó là… Thái sư Hoàng! Ông ta chính là người đứng đầu mọi âm mưu. Ông ta cấu kết với những kẻ buôn lậu thuốc phiện và đã ra lệnh giết Hamilton vì ông ta biết quá nhiều về đường dây này.”
Lưu Vân nhìn vào mắt Lục Bảo, đôi mắt ông ánh lên sự kiên quyết. Giờ đây, sự thật đã rõ ràng. Cuộc điều tra này không chỉ là một vụ giết người, mà còn là một âm mưu to lớn với nhiều thế lực ngầm tham gia. Và Thái sư Hoàng, người quyền lực nhất triều đình, chính là kẻ đứng sau tất cả.
“Chúng ta đã có đủ bằng chứng,” Lưu Vân nói với James. “Đã đến lúc vạch trần Thái sư Hoàng.”