Vụ án ám sát trong buổi yến tiệc - Chương 2
Chương 2: Ánh Mắt Nghi Ngờ
Cung điện, vốn lung linh dưới ánh đèn và những tràng cười nói, giờ chìm trong một sự im lặng đáng sợ. Hoàng tử Edward nằm trên sàn, vết máu đỏ tươi loang lổ khắp áo lễ phục xanh đậm của anh. Tất cả các vị khách, những người vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ, giờ đây đứng bất động, mặt tái xanh, mắt dán chặt vào thân thể bất động của Hoàng tử.
Hoàng hậu Sophia lao tới bên con trai mình, quỳ xuống, bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt lạnh giá của Edward. “Edward! Edward! Con không thể chết như thế này được!” Bà gào lên, tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp căn phòng.
Đám cận vệ nhanh chóng bao vây lấy Hoàng hậu, bảo vệ bà khỏi đám đông hỗn loạn. Vài người vội vã tiến tới giúp đỡ, nhưng mọi cố gắng dường như vô ích. Một vị quan triều đình đến gần, khẽ lắc đầu: “Hoàng tử đã… không qua khỏi.”
Nỗi đau dường như xuyên thẳng vào tim Hoàng hậu Sophia. Bà đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn quanh phòng, không chỉ với nỗi đau mất con mà còn với sự nghi ngờ sâu sắc. Bà biết rằng đây không chỉ là một vụ giết người ngẫu nhiên. Ai đó trong phòng này đã lên kế hoạch cẩn thận để ám sát Hoàng tử Edward.
“Phong tỏa cung điện! Không ai được rời đi cho đến khi tìm ra kẻ đã giết con trai ta!” Hoàng hậu ra lệnh, giọng đầy uy quyền. Đám lính gác lập tức khóa chặt mọi lối ra, không ai dám kháng lệnh.
Tướng quân Marcus, người đứng đầu đội cận vệ hoàng gia, tiến đến bên Hoàng hậu. “Thưa bệ hạ, chúng tôi sẽ rà soát toàn bộ cung điện, kiểm tra từng khách mời. Chúng tôi sẽ tìm ra kẻ thủ ác.”
Lady Arabella đứng ở phía xa, mắt sắc bén quan sát toàn cảnh. Nàng không tỏ ra bối rối hay sợ hãi như nhiều vị khách khác. Với nàng, đây là khoảnh khắc mà nàng đã dự đoán trước – một cuộc đấu tranh quyền lực trong bóng tối đã bắt đầu. Bước chân chậm rãi, nàng tiến lại gần, nhẹ nhàng cúi đầu trước Hoàng hậu.
“Thưa Hoàng hậu, một sự mất mát đau đớn,” Arabella nói với giọng điềm tĩnh. “Tôi xin chia buồn cùng ngài, nhưng tôi không thể không thắc mắc… ai trong cung điện này có thể là kẻ phản bội?”
Hoàng hậu nhìn thẳng vào Arabella, trong ánh mắt đầy sự hoài nghi. “Ngươi ám chỉ điều gì, Lady Arabella?”
Lady Arabella cười nhẹ. “Không có gì cụ thể. Nhưng có những kẻ trong phòng này có mối thù lâu đời với hoàng gia, thưa Hoàng hậu. Chúng ta không nên bỏ qua bất kỳ ai. Không thể có chuyện Hoàng tử bị ám sát ngay giữa lòng cung điện mà không có sự hỗ trợ từ bên trong.”
Ngay lúc đó, Duke William tiến lại gần, nét mặt ông căng thẳng nhưng không giấu được ánh mắt dò xét. “Thưa Hoàng hậu, tôi tin rằng chúng ta phải bắt đầu cuộc điều tra ngay lập tức. Mỗi phút trôi qua, kẻ giết người sẽ có thêm cơ hội để che giấu manh mối. Tôi tự nguyện hỗ trợ cuộc điều tra này.”
Hoàng hậu Sophia nhìn William với ánh mắt đầy cảnh giác. Bà biết rằng Duke William, với tham vọng quyền lực của mình, có thể liên quan đến vụ ám sát này. Nhưng chưa có bằng chứng cụ thể, bà không thể kết tội ông ta.
“Được,” bà đáp, giọng lạnh lùng. “Nhưng hãy nhớ rằng, bất cứ ai cũng có thể là kẻ giết người, kể cả ngươi, William.”
Duke William khẽ cúi đầu, nhưng trong ánh mắt của ông hiện lên tia nhìn sắc lạnh. “Tôi luôn trung thành với vương quốc, thưa Hoàng hậu. Và tôi sẽ chứng minh điều đó.”
Trong lúc đó, Lady Arabella đứng lặng lẽ một bên, mỉm cười kín đáo. Nàng biết rằng cuộc chơi quyền lực đã bắt đầu. Kẻ giết Hoàng tử Edward chắc chắn có một kế hoạch lớn hơn – một kế hoạch để làm rung chuyển cả vương quốc.
Khi đêm dần buông xuống, từng vị khách bị triệu tập đến để thẩm vấn. Một căn phòng trong cung điện được biến thành nơi thẩm vấn khẩn cấp. Tướng quân Marcus và Đại pháp quan Geoffrey, người đứng đầu cuộc điều tra, đã sẵn sàng đối mặt với những câu hỏi hóc búa. Những quý tộc từng mỉm cười hòa nhã giờ đây lo lắng chờ đến lượt mình.
“Ngài William, ông là người có mối thù với hoàng gia, ngài có lời biện minh nào không?” Geoffrey hỏi, đôi mắt sắc bén quan sát Duke William.
William đứng thẳng người, giọng trầm và đầy tự tin: “Tôi không phủ nhận có những bất đồng với hoàng gia, nhưng tôi không dại dột để làm điều này. Tôi sẽ không làm điều ngu ngốc như giết Hoàng tử ngay tại bữa tiệc hoàng gia tổ chức.”
Geoffrey nhìn ông một lúc lâu trước khi chuyển qua Lady Arabella. “Còn nàng thì sao, Arabella? Có tin đồn rằng nàng liên quan đến những thế lực chống lại triều đình.”
Lady Arabella nhún vai, nụ cười nửa miệng hiện trên môi. “Tin đồn luôn là tin đồn, thưa ngài. Nhưng tôi đảm bảo rằng mình vô can. Và tôi sẽ hỗ trợ ngài trong việc tìm ra kẻ thủ ác, nếu có thể.”
Geoffrey hít một hơi sâu, cảm nhận được sự tinh vi của những lời nói xảo quyệt. Những quý tộc này đều là những con sói đội lốt cừu, và cuộc điều tra sẽ không hề dễ dàng.
Bên ngoài phòng, Hoàng hậu Sophia đứng nhìn vào bóng đêm tĩnh lặng của cung điện. Bà cảm nhận rõ sự mất mát và nỗi đau trong lòng, nhưng đồng thời, bà cũng biết rằng quyền lực của hoàng gia đang bị đe dọa. Vụ ám sát này không chỉ là một cái chết, mà là sự khởi đầu của một âm mưu lớn hơn nhằm lật đổ cả vương triều.
Bà quay người, bước trở lại cung điện. Sự trả thù và công lý cho con trai bà sẽ không chỉ là mục tiêu, mà còn là sứ mệnh của cả vương quốc.