Vụ án ám sát trong buổi yến tiệc - Chương 3
Chương 3: Bí Ẩn Bắt Đầu Lộ Diện
Trong căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp, ánh sáng từ ngọn đèn dầu leo lắt chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của những người bị triệu tập. Không khí dường như đậm đặc hơn bởi sự im lặng và căng thẳng bao trùm. Tướng quân Marcus và Đại pháp quan Geoffrey, hai người được giao nhiệm vụ điều tra, đang ngồi đối diện Duke William. Khuôn mặt của vị công tước hiện lên vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt sâu thẳm của ông không giấu nổi sự mệt mỏi.
Geoffrey nhấp một ngụm nước rồi chậm rãi mở lời: “Ngài William, với tư cách là một trong những người thân cận nhất của hoàng gia, ngài có gì để nói về sự việc xảy ra đêm qua không?”
Duke William nhìn thẳng vào mắt Geoffrey, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: “Tôi đã nói rồi. Tôi không có liên quan gì đến cái chết của Hoàng tử Edward. Còn ngài, Geoffrey, ngài đã biết tôi bao lâu rồi? Ngài nghĩ tôi sẽ ngu ngốc đến mức tự tay phá hủy danh tiếng của mình tại một buổi tiệc hoàng gia tổ chức sao?”
Geoffrey gật đầu, nhưng không tỏ vẻ tin tưởng hoàn toàn. “Ngài có lý, William. Nhưng không thể phủ nhận rằng ngài đã có mâu thuẫn với Hoàng tử. Chúng tôi biết rằng gia tộc ngài đã bị mất đi một phần quyền lực vào tay triều đình.”
William nhếch mép, ánh mắt ông trở nên u ám hơn. “Phải, chúng tôi mất đi quyền lực, nhưng đó là luật chơi chính trị. Giết người không phải là cách để lấy lại những gì đã mất. Nếu ai đó nghĩ vậy, họ thực sự đã đánh giá thấp tôi.”
Cuộc thẩm vấn với William kéo dài thêm một lúc nữa trước khi Geoffrey cho phép ông ta rời đi. Dù không có bằng chứng cụ thể nào chống lại William, sự nghi ngờ vẫn còn đó.
Ngay sau đó, Lady Arabella được triệu tập vào phòng thẩm vấn. Nàng bước vào với dáng vẻ tự tin và lạnh lùng thường thấy. Bộ váy lụa đen tuyền của nàng nhẹ nhàng lướt trên nền đá cẩm thạch, tạo nên một vẻ uyển chuyển và bí ẩn.
“Tôi rất ngạc nhiên khi thấy mình bị triệu đến đây,” Arabella cười nhẹ, nhưng ánh mắt nàng vẫn đầy cảnh giác. “Các ngài thật sự nghĩ rằng tôi, một phụ nữ, lại có thể dính líu đến cái chết của Hoàng tử Edward sao?”
Geoffrey không để bị đánh lừa bởi vẻ ngoài thanh nhã của nàng. Ông biết rõ rằng Lady Arabella là người rất thông minh và có thể liên quan đến nhiều thế lực ngầm hơn người ta nghĩ. “Thưa Lady Arabella, tin đồn về mối liên hệ của nàng với các nhóm chống đối triều đình không phải là điều bí mật. Chúng tôi chỉ muốn biết liệu những tin đồn đó có phần nào sự thật không?”
Arabella ngả người ra ghế, tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve tấm khăn choàng, đôi mắt sáng lấp lánh nhưng không biểu lộ cảm xúc. “Tin đồn mãi mãi là tin đồn. Tôi không phủ nhận rằng có nhiều người không hài lòng với triều đình, nhưng liệu tôi có thực sự dính líu đến họ hay không thì đó là một câu chuyện khác. Tôi không dính dáng đến vụ ám sát này, và tôi nghĩ các ngài biết điều đó.”
Geoffrey ngồi yên, im lặng một lát, suy nghĩ về lời nói của nàng. Dù Lady Arabella tỏ ra vô can, sự lạnh lùng trong thái độ của nàng lại khiến ông nghi ngờ. Nhưng không có bằng chứng rõ ràng, cuộc thẩm vấn này chỉ là một bước nhỏ trong quá trình điều tra phức tạp.
“Rất tốt, Lady Arabella. Nàng có thể về,” Geoffrey nói, giọng ông trở nên trầm ngâm hơn. “Nhưng hãy nhớ rằng chúng ta chưa kết thúc ở đây. Vụ việc này còn nhiều điều phải làm rõ.”
Lady Arabella mỉm cười nhẹ nhàng, cúi chào rồi rời khỏi phòng, bước chân nàng vẫn chậm rãi và thanh thoát, như thể nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự nghi ngờ bao vây.
Khi những cuộc thẩm vấn tạm thời kết thúc, Hoàng hậu Sophia ngồi một mình trong phòng riêng, đôi mắt đăm chiêu nhìn qua khung cửa sổ ra ngoài trời. Nỗi đau mất con trai vẫn còn đè nặng lên trái tim bà, nhưng hơn hết, sự lo lắng về tương lai của vương quốc khiến bà không thể ngồi yên. Cái chết của Edward không phải là một sự cố ngẫu nhiên – bà biết có ai đó đang âm mưu làm suy yếu hoàng gia.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của bà. “Vào đi,” Hoàng hậu nói, giọng bà nhẹ nhưng vẫn mang vẻ uy quyền.
Tướng quân Marcus bước vào, khuôn mặt ông đầy vẻ nghiêm nghị. “Thưa Hoàng hậu, tôi có một tin tức quan trọng.”
Hoàng hậu ngẩng đầu lên, ánh mắt bà lóe lên tia hy vọng. “Ngươi đã tìm ra manh mối nào sao?”
Marcus tiến đến gần, hạ giọng. “Chúng tôi vừa tìm thấy một chiếc nhẫn lạ gần hiện trường. Nó có biểu tượng của một tổ chức ngầm mà chúng tôi đang theo dõi. Chiếc nhẫn này không thuộc về bất kỳ ai trong hoàng gia.”
Sophia nhíu mày, giọng bà trở nên gay gắt: “Một tổ chức ngầm? Ý ngươi là có âm mưu phản bội lớn hơn đang xảy ra?”
Marcus gật đầu, ánh mắt ông đầy quyết tâm. “Tôi tin rằng cái chết của Hoàng tử Edward chỉ là khởi đầu. Chúng có thể đang lên kế hoạch cho một cuộc nổi loạn lớn hơn nhằm vào triều đình.”
Hoàng hậu nắm chặt tay, gương mặt bà dần trở nên cứng rắn. “Nếu đúng như vậy, chúng ta không còn nhiều thời gian. Bắt đầu ngay lập tức điều tra những người có liên quan đến chiếc nhẫn đó. Và hãy nhớ, Marcus, ta muốn mọi thứ được giữ kín. Chúng ta không thể để bất kỳ ai trong triều đình biết rằng ta đang nghi ngờ họ.”
Marcus cúi đầu chào rồi rời đi, để lại Hoàng hậu một mình với những suy nghĩ rối bời. Bà biết rằng kẻ thù đang ở rất gần, và nếu không hành động nhanh chóng, hoàng gia Althoria sẽ không chỉ mất đi một người thừa kế, mà có thể sẽ mất cả ngai vàng.
Bên ngoài cung điện, trong bóng tối của đêm, một nhóm người bí ẩn đang âm thầm di chuyển. Họ mang theo những bí mật và âm mưu, và họ không dừng lại cho đến khi triều đại của Althoria sụp đổ.