Vụ án ám sát trong buổi yến tiệc - Chương 4
Chương 4: Bẫy Thẩm Vấn
Trong bóng đêm dày đặc của cung điện Althoria, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Các vị khách trong bữa tiệc dường như bị giam cầm trong một vòng xoáy lo lắng và nghi ngờ. Mọi ánh mắt đều nhìn nhau, dò xét và đặt câu hỏi. Trong lòng mỗi người, một sự bất an âm ỉ lan tỏa: ai là kẻ giết Hoàng tử Edward? Và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Tại phòng thẩm vấn, Đại pháp quan Geoffrey ngồi sau bàn làm việc, xung quanh là những tài liệu và vật chứng mà đội điều tra thu thập được. Một không khí căng thẳng bao trùm không gian nhỏ bé này. Từng người trong danh sách bị triệu tập để thẩm vấn. Kẻ nào cũng phủ nhận mọi liên quan, nhưng Geoffrey biết rõ: sự thật luôn ẩn giấu đằng sau những lời nói dối khéo léo.
Cửa phòng thẩm vấn mở ra. Người tiếp theo bước vào là Lord Frederick, một quý tộc có tiếng trong vương quốc và từng là cố vấn thân cận của Hoàng tử Edward. Ông là một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, đôi mắt tinh tường, từng phục vụ triều đình trong nhiều năm. Tuy nhiên, ánh mắt ông khi bước vào căn phòng này đã thay đổi, lạnh lùng và cẩn trọng hơn bao giờ hết.
“Ngài Frederick, xin ngồi,” Geoffrey nói, giọng trầm và nghiêm nghị.
Frederick ngồi xuống, đôi mắt ông không rời khỏi người Geoffrey. “Ngài Đại pháp quan, tôi tin rằng chúng ta không nên kéo dài thời gian. Ngài có gì muốn hỏi tôi?”
Geoffrey nhìn sâu vào mắt ông, như muốn đọc ra từng ý nghĩ. “Ngài là một trong những người thân cận nhất với Hoàng tử Edward. Chúng tôi muốn biết, đêm qua ngài có nhận thấy điều gì bất thường không? Có ai trong cung điện có hành vi đáng nghi ngờ?”
Frederick cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. “Ngài nghĩ tôi, một người trung thành với hoàng gia, lại không phát hiện ra kẻ giết Hoàng tử sao? Tôi rất tiếc, nhưng đêm qua, trong sự hỗn loạn đó, tôi chỉ cố gắng bảo vệ chính mình và không thể quan sát hết mọi người.”
Geoffrey không đáp lại ngay, ông lặng lẽ lật qua những trang tài liệu trước mặt, rồi rút ra một mảnh giấy nhỏ – đó là một lá thư mật được tìm thấy trong phòng riêng của Hoàng tử Edward. Bức thư được viết tay, và chữ ký phía dưới là của Frederick.
“Ngài có thể giải thích cho tôi về bức thư này không, ngài Frederick?” Geoffrey đẩy lá thư về phía ông ta.
Frederick liếc nhìn lá thư, nét mặt vẫn bình thản. “Đó là thư của tôi gửi Hoàng tử Edward vài tuần trước. Tôi chỉ đưa ra một vài lời khuyên về tình hình chính trị trong vương quốc, không có gì đáng ngờ cả.”
“Nhưng nội dung của nó,” Geoffrey nghiêng đầu, giọng sắc lạnh, “lại đề cập đến việc Hoàng tử cần phải cẩn trọng với những kẻ thù trong triều đình, thậm chí cả những người mà ngài ấy từng tin tưởng. Ngài có ý ám chỉ ai trong lá thư này?”
Frederick im lặng một lúc, rồi ông nhún vai. “Đó chỉ là một lời cảnh báo thông thường, Đại pháp quan. Ngài biết rõ, chính trị là một trò chơi nguy hiểm. Tôi chỉ khuyên Hoàng tử đề phòng, không có ý gì khác.”
Geoffrey không dễ bị thuyết phục. “Ngài biết đấy, Lord Frederick, tôi không thể không nghĩ rằng lời cảnh báo của ngài lại có mối liên hệ với cái chết của Hoàng tử. Đặc biệt khi bức thư này xuất hiện đúng vào thời điểm nhạy cảm như vậy.”
Frederick cúi đầu, đôi mắt ông dường như hơi lay động. “Ngài muốn nói gì, Đại pháp quan?”
Geoffrey đứng dậy, đi vòng quanh bàn. “Tôi chỉ muốn biết sự thật, ngài Frederick. Nếu ngài vô tội, không có gì phải lo sợ. Nhưng nếu ngài có điều gì giấu giếm, tôi đảm bảo rằng công lý sẽ được thực thi, cho dù có khó khăn đến đâu.”
Lord Frederick im lặng, bàn tay ông siết chặt thành nắm đấm. Geoffrey cảm nhận được sự bất an trong ánh mắt ông ta, nhưng không thể tìm ra bằng chứng cụ thể để buộc tội. Sau vài phút căng thẳng, Geoffrey thở dài, cho phép Frederick rời khỏi phòng. Dù cuộc thẩm vấn chưa đem lại kết quả rõ ràng, nhưng những nghi ngờ về người đàn ông này vẫn không thể xóa bỏ.
Trong khi đó, tại cung điện, Lady Arabella tiếp tục đóng vai trò quan sát tinh tế. Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, nàng không quay trở lại phòng khách, nơi những vị khách khác vẫn đang chờ đợi. Thay vào đó, nàng lặng lẽ bước ra khu vườn phía sau cung điện, nơi ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên những tán cây.
Trong bóng tối, một bóng người bước đến từ phía sau, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. Đó là Duke William. Ông đến gần Lady Arabella, giọng nói khẽ vang lên: “Nàng có vẻ rất bình thản trước mọi chuyện.”
Arabella quay lại, nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. “Ông cũng vậy, thưa Duke. Tôi tự hỏi tại sao một người như ông lại không quá lo lắng về việc điều tra?”
Duke William nhún vai. “Tôi không có gì phải lo sợ nếu mình trong sạch. Nhưng nàng thì sao? Nàng dường như biết nhiều hơn những gì nàng thể hiện.”
Arabella cười khẽ, đôi mắt nàng sáng rực dưới ánh trăng. “Chúng ta đều là những người biết rõ trò chơi quyền lực này, Duke William. Nhưng đừng nhầm lẫn, tôi không phải là kẻ thù của ông, ít nhất là chưa.”
William khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén. “Nếu nàng không phải kẻ thù, liệu nàng có phải đồng minh không?”
Lady Arabella không trả lời ngay, nàng bước lại gần hơn, ánh mắt nàng thăm dò từng phản ứng của William. “Đồng minh hay kẻ thù phụ thuộc vào những gì ông có thể mang lại. Nhưng hãy nhớ, Duke, trong trò chơi này, chỉ có một người chiến thắng.”
Cả hai người đứng im lặng trong một khoảng khắc, mỗi người đều suy tính kỹ lưỡng về bước đi tiếp theo của mình. Arabella biết rằng, dù không ai nói ra, mọi người trong cung điện này đều đang chơi một trò chơi nguy hiểm, và mỗi sai lầm đều có thể dẫn đến cái chết.
Duke William khẽ cười, rồi cúi đầu chào nàng. “Ta hy vọng khi trò chơi kết thúc, chúng ta vẫn đứng về cùng một phía.”
Lady Arabella chỉ gật đầu, rồi bước đi, bóng dáng nàng biến mất trong ánh sáng mờ ảo của khu vườn. Nhưng trong lòng nàng, một kế hoạch tinh vi đã bắt đầu hình thành.
Tại cung điện, Hoàng hậu Sophia ngồi một mình trong phòng làm việc. Bà biết rõ, cuộc điều tra đang gặp nhiều khó khăn. Sự mất mát của Hoàng tử Edward đã làm suy yếu hoàng gia, và mỗi phút trôi qua mà không tìm ra kẻ thủ ác, bà càng cảm nhận rõ ràng sự đe dọa ngày một lớn hơn từ phía những kẻ thù giấu mặt.
“Ta sẽ không để vương triều này sụp đổ,” Sophia tự nhủ, đôi mắt bà ánh lên sự quyết tâm. “Dù phải làm bất cứ điều gì, ta cũng sẽ đưa kẻ thù ra ánh sáng.”