Vụ án ám sát trong buổi yến tiệc - Chương 6
Chương 6: Kẻ Phản Bội Bị Phơi Bày
Cơn bão của cuộc tấn công lắng xuống, nhưng sự tĩnh lặng của cung điện Althoria giờ đây lại trở nên u ám hơn bao giờ hết. Mùi sắt của máu và khói súng vẫn phảng phất trong không khí, khiến mọi người không thể thoát khỏi cảm giác khủng khiếp về những gì vừa xảy ra. Hoàng hậu Sophia đứng bên cửa sổ, đôi mắt bà hướng ra phía xa nhưng đầu óc lại quay cuồng với hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải.
“Đây không chỉ là một cuộc tấn công đơn thuần,” bà tự nhủ. “Bọn chúng đã chuẩn bị kỹ càng để đánh vào chính trái tim của hoàng gia. Chắc chắn có kẻ phản bội trong cung điện, kẻ đã tiếp tay cho Hội Lưỡi Kiếm.”
Cùng lúc đó, Marcus bước vào phòng, khuôn mặt ông vẫn còn vương nét căng thẳng sau trận chiến. “Thưa Hoàng hậu, chúng tôi đã kiểm tra các thích khách còn sống sót. Một số kẻ đã bị bắt giữ và đang bị thẩm vấn. Tuy nhiên, chúng không chịu hé lộ bất kỳ thông tin nào. Rõ ràng, chúng được huấn luyện để im lặng.”
Sophia gật đầu, nhưng trong lòng bà không thể ngừng nghĩ về việc có một kẻ phản bội trong số những người mà bà từng tin tưởng. “Ngươi đã tìm thấy gì khác không?”
“Có một điều khá lạ, thưa Hoàng hậu,” Marcus nói chậm rãi. “Trong số các thích khách bị bắt, có một tên đã cố gắng tiêu hủy bằng chứng trước khi chúng tôi bắt được hắn. Tuy nhiên, chúng tôi đã kịp thời ngăn chặn và thu giữ một lá thư mật.”
Sophia cau mày, giọng bà trở nên sắc lạnh: “Lá thư đó nói gì?”
Marcus rút từ trong áo ra một tờ giấy đã nhàu nát, đưa cho Hoàng hậu. Bà mở lá thư ra, mắt bà quét nhanh qua những dòng chữ. Nội dung của nó không chỉ khiến bà kinh ngạc mà còn làm bà cảm thấy sự nghi ngờ của mình được khẳng định: có một kẻ phản bội đang hoạt động bên trong cung điện.
**“Tướng quân Marcus,
Hội Lưỡi Kiếm đã lên kế hoạch cho bước tiếp theo. Hoàng tử Edward đã bị loại bỏ, và mục tiêu tiếp theo sẽ là Hoàng hậu Sophia. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi thời điểm thích hợp, nhưng nhớ rằng: không được để lộ danh tính của chúng ta trước khi âm mưu hoàn tất.
Dưới danh nghĩa: Lưỡi Kiếm.”
Sophia đọc đi đọc lại những dòng chữ đó, không thể tin vào mắt mình. Lá thư này rõ ràng là chỉ đích danh Marcus – người mà bà luôn tin tưởng – chính là kẻ phản bội. Nhưng liệu điều này có thể là sự thật? Marcus, người đã bảo vệ bà suốt bao nhiêu năm, liệu có thể là kẻ âm mưu giết bà và Hoàng tử Edward?
Sophia siết chặt lá thư trong tay, đôi mắt bà trở nên u tối. Bà quay người lại, đối diện với Marcus, nhưng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt. Bà biết rằng hành động hấp tấp có thể khiến mọi chuyện trở nên nguy hiểm hơn.
“Lá thư này có vẻ như muốn đổ lỗi cho ngươi, Marcus,” bà nói, giọng vẫn giữ sự điềm tĩnh. “Ngươi nghĩ sao về nó?”
Marcus không hề nao núng, ánh mắt ông cương nghị. “Thưa Hoàng hậu, đây rõ ràng là một âm mưu hòng làm ta mất uy tín. Kẻ thù muốn gây mâu thuẫn giữa chúng ta. Tất nhiên, ta không có bất kỳ liên hệ nào với Hội Lưỡi Kiếm. Lá thư này chỉ là một cái bẫy.”
Hoàng hậu Sophia nhìn Marcus chăm chú, cố gắng đọc ra điều gì từ nét mặt ông. Bà đã quen thuộc với những trò mưu mô, lừa lọc trong cung điện, nhưng việc nghi ngờ một người bà từng tin tưởng sâu sắc như Marcus là điều bà không hề mong muốn.
“Có thể ngươi đúng,” Sophia nói, giọng bà thoáng lạnh lùng. “Nhưng trong thời điểm này, ta không thể loại trừ bất kỳ ai. Kể cả ngươi, Marcus.”
Marcus cúi đầu. “Tôi hiểu, thưa Hoàng hậu. Nếu ngài thấy cần, tôi sẵn sàng chịu sự điều tra kỹ lưỡng. Nhưng hãy nhớ rằng, tôi đã luôn trung thành với hoàng gia, và tôi sẽ làm mọi cách để bảo vệ ngài.”
Sophia lặng lẽ nhìn Marcus một lúc lâu, rồi bà nói: “Ta sẽ cho điều tra thêm về lá thư này. Ngươi hãy tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, nhưng hãy biết rằng mọi hành động của ngươi sẽ được giám sát chặt chẽ.”
Marcus cúi đầu chào và rời khỏi phòng, để lại Hoàng hậu một mình với những suy nghĩ phức tạp. Bà không biết nên tin ai vào lúc này, và đó là điều đáng sợ nhất.
Trong khi đó, tại một góc khuất của cung điện, Lady Arabella đứng lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn ngập trong ánh chiều tà. Nàng đã nghe về cuộc tấn công và biết rằng mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch mà nàng đã dự đoán. Arabella không trực tiếp tham gia vào âm mưu này, nhưng nàng biết rõ về sự tồn tại của Hội Lưỡi Kiếm và mục tiêu của chúng. Nàng đã từng hợp tác với những thế lực ngầm, nhưng nàng không có ý định để mình trở thành một con cờ dễ bị kiểm soát.
Cánh cửa sau lưng nàng khẽ mở, và Duke William bước vào. Ông nhìn Arabella bằng ánh mắt dò xét.
“Chúng ta đang dần đến đích,” William nói khẽ, đôi môi ông nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Nhưng chúng ta cần phải chắc chắn rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo kế hoạch.”
Arabella không quay lại, ánh mắt nàng vẫn nhìn về phía xa. “Đừng quá tự mãn, William. Kẻ thù của ngươi không chỉ là Hoàng hậu Sophia. Còn rất nhiều người khác sẵn sàng lật đổ ngươi khi ngươi sơ hở.”
William cười nhẹ, tiến lại gần. “Ta biết. Và đó là lý do tại sao ta muốn chắc chắn rằng chúng ta sẽ đứng về cùng một phía khi mọi chuyện kết thúc. Nàng sẽ không muốn trở thành kẻ thù của ta đâu, Arabella.”
Lady Arabella quay lại, đôi mắt nàng sắc bén như lưỡi kiếm. “Ta không có ý định trở thành kẻ thù của ngươi, William. Nhưng cũng đừng nghĩ rằng ta sẽ để ngươi điều khiển. Khi thời điểm đến, ta sẽ tự chọn con đường của mình.”
Duke William im lặng, nụ cười trên môi ông phai nhạt dần. Cả hai đều biết rằng cuộc chơi quyền lực này còn lâu mới kết thúc, và trong mỗi bước đi, một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến cái chết.
Trở lại phòng của Hoàng hậu Sophia, bà ngồi một mình bên bàn làm việc, đôi mắt mờ mịt nhìn vào lá thư còn nằm trên bàn. Bà biết rằng thời gian không còn nhiều, và nếu không nhanh chóng tìm ra kẻ phản bội, hoàng gia sẽ sụp đổ dưới chân bà.
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm bắt đầu phủ kín, báo hiệu một đêm dài đầy nguy hiểm đang chờ đợi.