Vụ án ám sát trong buổi yến tiệc - Chương 7
Chương 7: Cuộc Tấn Công Vào Lòng Tin
Bóng tối đã bao trùm lên cung điện Althoria. Dưới ánh trăng mờ nhạt, cung điện vốn hùng vĩ giờ đây mang dáng vẻ lạnh lẽo và bí ẩn. Những cận vệ tuần tra trên các hành lang, tay siết chặt chuôi kiếm, sẵn sàng ứng phó với mọi mối nguy hiểm có thể xảy ra. Cơn căng thẳng bao trùm khắp nơi, như một sợi dây vô hình bóp nghẹt lòng tin của mọi người.
Trong phòng của mình, Hoàng hậu Sophia vẫn ngồi yên lặng. Bà nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, món trang sức mà Hoàng tử Edward đã tặng bà nhân dịp sinh nhật của mình cách đây một năm. Bà không thể ngừng nghĩ về con trai và lời thề trả thù kẻ đã lấy đi sinh mạng của Edward. Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn ám ảnh bà: Kẻ phản bội là ai?
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. Sophia khẽ nhíu mày, đặt chiếc nhẫn xuống rồi lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa mở ra, và Đại pháp quan Geoffrey bước vào, mang theo một cuộn giấy trong tay. “Thưa Hoàng hậu, tôi có tin tức quan trọng về cuộc điều tra,” ông nói, giọng thấp nhưng nghiêm trọng.
Sophia gật đầu, ra hiệu cho Geoffrey tiếp tục. Ông đặt cuộn giấy lên bàn trước mặt bà và bắt đầu nói: “Chúng tôi đã kiểm tra lại mọi bằng chứng, bao gồm cả lá thư mà Tướng quân Marcus đã cung cấp. Nhưng điều khiến chúng tôi bất ngờ là không có dấu vết nào chứng tỏ Marcus thực sự liên hệ với Hội Lưỡi Kiếm. Lá thư này có thể đã bị giả mạo nhằm đổ tội cho ông ta.”
Sophia im lặng một lúc, tay bà nhẹ nhàng lướt qua cuộn giấy trước mặt. “Vậy ngươi nghĩ Marcus bị gài bẫy?”
“Có khả năng rất cao, thưa Hoàng hậu. Hội Lưỡi Kiếm không chỉ muốn giết Hoàng tử Edward mà còn đang cố gắng gây mâu thuẫn và phân tán lòng tin trong triều đình. Chúng muốn triều đình sụp đổ từ bên trong, và Marcus chỉ là một con cờ trong kế hoạch của chúng.”
Sophia ngồi thẳng lên, ánh mắt bà trở nên nghiêm nghị. “Nếu như vậy, chúng ta cần phải xác định rõ ai là kẻ thực sự đứng sau tất cả. Ngươi có manh mối gì thêm không?”
Geoffrey khẽ gật đầu. “Chúng tôi đã bắt được một tên thích khách khác trong đêm qua, và hắn đã để lộ thông tin quý giá. Hắn nói rằng kẻ thực sự liên kết với Hội Lưỡi Kiếm không ai khác chính là một nhân vật quyền lực trong cung điện – Duke William.”
Sophia nhìn Geoffrey với đôi mắt mở to. Dù Duke William đã từng là một kẻ thù chính trị của hoàng gia, bà vẫn không nghĩ rằng ông ta lại trực tiếp nhúng tay vào âm mưu này.
“Ngươi có chắc không, Geoffrey? Ta không thể kết tội William chỉ dựa vào lời nói của một tên thích khách,” bà nói, giọng đầy cảnh giác.
Geoffrey hiểu sự lo lắng của Hoàng hậu. “Đúng vậy, thưa Hoàng hậu. Chúng ta cần thêm bằng chứng trước khi có thể đưa ra bất kỳ quyết định nào. Nhưng việc William luôn tìm cách củng cố quyền lực của mình và việc ông ta là một trong số ít người có động cơ đã khiến ông ta trở thành kẻ tình nghi hàng đầu.”
Sophia hít một hơi thật sâu. Bà biết rằng nếu William thực sự là kẻ phản bội, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều. William không chỉ là một quý tộc đơn thuần – ông ta có ảnh hưởng lớn trong triều đình và luôn biết cách che giấu ý đồ của mình.
“Ngươi hãy tiếp tục điều tra. Ta không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng hãy sẵn sàng. Nếu William thực sự đứng sau âm mưu này, chúng ta phải hành động ngay lập tức,” Sophia ra lệnh.
Geoffrey cúi đầu chào, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Khi ông đi, một cảm giác nặng nề bao trùm lên Hoàng hậu Sophia. Bà đã mất đi người con trai duy nhất, và giờ đây có nguy cơ mất luôn cả lòng tin vào những người mà bà từng tin tưởng.
Trong một phòng tối ở phía bên kia cung điện, Duke William ngồi lặng lẽ, ngắm nhìn ánh lửa bập bùng trong lò sưởi. Bên cạnh ông là Lady Arabella, ánh mắt sắc sảo của nàng không rời khỏi khuôn mặt đăm chiêu của ông.
“Ta đã nghe về những gì xảy ra trong đêm qua,” Arabella nói, giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng đầy ẩn ý. “Có vẻ như kế hoạch của chúng ta đang tiến triển.”
William khẽ gật đầu, nhưng không nói gì. Ông biết rằng tình hình đang trở nên phức tạp. Mặc dù đã âm thầm thao túng nhiều sự kiện để đạt được mục tiêu của mình, nhưng ông cảm nhận rõ rằng thời gian đang cạn dần. Hội Lưỡi Kiếm đã hành động quá táo bạo, và điều đó có thể khiến mọi thứ sụp đổ trước khi ông kịp thực hiện kế hoạch cuối cùng.
“Nàng nghĩ thế nào về tất cả những chuyện này?” William đột ngột hỏi, ánh mắt ông quay sang nhìn Arabella.
Arabella nhún vai, mỉm cười nhẹ. “Ta chỉ là một người quan sát, William. Nhưng ta biết rõ rằng, trong cuộc chơi quyền lực này, những người nắm được lòng tin mới là những kẻ chiến thắng.”
William cười nhạt, đôi mắt ông ánh lên sự khinh miệt. “Lòng tin? Lòng tin không có chỗ trong cung điện này, Arabella. Đó chỉ là một công cụ mà ta dùng để điều khiển những kẻ yếu đuối.”
“Có lẽ,” Arabella đáp lại, giọng nàng vẫn điềm tĩnh. “Nhưng đôi khi, kẻ không tin ai cũng dễ dàng bị người khác đâm sau lưng.”
William nhìn sâu vào đôi mắt của Arabella, đôi mắt dường như luôn ẩn chứa những bí mật riêng. Ông không thể đọc được ý đồ thực sự của nàng, và điều đó khiến ông bất an.
“Ta biết nàng không đơn thuần chỉ là một người quan sát,” William nói, giọng ông trở nên sắc bén hơn. “Ta đã cho phép nàng đứng bên cạnh ta, nhưng đừng nghĩ rằng ta không biết nàng đang suy tính gì.”
Lady Arabella cười nhẹ, đôi mắt nàng lấp lánh dưới ánh lửa. “Ta không có gì phải giấu, Duke. Ta chỉ tìm kiếm cơ hội tốt nhất cho mình, và nếu điều đó đồng nghĩa với việc đứng về phía ngài, ta sẽ làm vậy.”
William không đáp lại, chỉ đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Bóng tối bao phủ lấy ông khi ông rời khỏi căn phòng, và trong lòng ông bắt đầu hình thành một kế hoạch mới – kế hoạch để đảm bảo rằng không ai có thể phản bội ông, kể cả những người gần gũi nhất.
Khi đêm dần trôi qua, Hoàng hậu Sophia ngồi một mình trong phòng làm việc, cảm giác cô đơn và bế tắc bao trùm lấy bà. Bà biết rằng mọi thứ đang dần đi đến hồi kết, nhưng ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng? Hội Lưỡi Kiếm, Duke William, hay chính bà?
Tiếng chuông đồng hồ vang lên, báo hiệu một đêm dài nữa sắp kết thúc. Nhưng trong lòng Sophia, một cảm giác khác lại trỗi dậy – cảm giác rằng cuộc chiến thực sự mới chỉ vừa bắt đầu.