Vụ Án Bí Ẩn Tại Học Viện Hán Lâm - Chương 1
Chương 1: Cái chết bí ẩn
Tại học viện Hán Lâm, nơi mà mỗi học giả đều tự hào về trí tuệ và công trình của mình, không ai có thể ngờ rằng một ngày nọ, không gian thanh bình này lại bị khuấy động bởi một cái chết đầy bí ẩn. Tống Đạt, một trong những học giả được kính trọng nhất, đã đột ngột qua đời trong phòng nghiên cứu của ông, để lại vô số câu hỏi chưa có lời giải.
Sáng sớm hôm đó, khi mặt trời vừa ló dạng, học viên Lâm Hải bước vào khu nghiên cứu như thường lệ. Anh là trợ lý nghiên cứu của Tống Đạt và luôn có mặt sớm để chuẩn bị công việc cho một ngày bận rộn. Tuy nhiên, hôm nay, không khí có gì đó khác lạ. Căn phòng của Tống Đạt vẫn đóng kín, điều mà chưa từng xảy ra trước đây.
“Thầy Tống chưa đến à?” – Lâm Hải lẩm bẩm, đẩy nhẹ cánh cửa, nhưng nó không nhúc nhích. Một cảm giác lo lắng thoáng qua anh.
Anh cố gắng đẩy mạnh hơn, và cuối cùng cửa mở ra. Cảnh tượng trước mắt khiến anh kinh hãi: Tống Đạt nằm bất động trên sàn nhà, mặt nhợt nhạt, không còn chút sinh khí. Đồ đạc xung quanh bị xáo trộn, nhưng không có dấu hiệu rõ ràng của một cuộc đấu tranh.
“Thầy Tống!” – Lâm Hải hoảng hốt kêu lên, chạy vội đến bên ông. Anh kiểm tra mạch của thầy, nhưng tất cả đều vô vọng. Tống Đạt đã không còn nữa.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ học viện đã biết về cái chết của Tống Đạt. Tin tức lan truyền nhanh chóng, làm chấn động tất cả học giả và sinh viên trong học viện. Cảnh sát nhanh chóng được triệu tập. Đội trưởng Trương – một người nổi tiếng cẩn trọng trong nghề – dẫn đầu cuộc điều tra.
“Tình hình thế nào?” – Đội trưởng Trương hỏi Lâm Hải khi đến hiện trường.
“Em không biết, thưa đội trưởng. Em là người đầu tiên phát hiện ra thầy. Khi em đến, thầy đã nằm đó rồi… không còn thở.” Lâm Hải cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy.
Đội trưởng Trương gật đầu, ông cúi xuống kiểm tra thi thể của Tống Đạt, ánh mắt quan sát từng chi tiết. Không có vết thương nào rõ ràng trên cơ thể nạn nhân, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của Tống Đạt lộ rõ sự hoảng sợ, như thể ông đã nhìn thấy điều gì kinh khủng trước khi chết.
“Có điều gì bất thường trong căn phòng này không?” – Đội trưởng Trương hỏi.
“Chỉ có một điều, thưa đội trưởng. Thầy Tống là người rất ngăn nắp, nhưng nhìn quanh đây, mọi thứ có vẻ bị xáo trộn. Có lẽ đã có ai đó đến đây trước em…” Lâm Hải đáp, ánh mắt hướng về phía chiếc bàn làm việc nơi các tài liệu của Tống Đạt bị đảo lộn.
Cảnh sát bắt đầu khám xét kỹ lưỡng căn phòng, thu thập mọi manh mối có thể. Họ tìm thấy một cuốn sổ tay nhỏ nằm lẫn trong đống giấy tờ trên bàn của Tống Đạt. Bên trong, có những ghi chú rời rạc về một cuộc họp mà Tống Đạt dường như đang chuẩn bị. Cuốn sổ cũng nhắc đến một thứ gì đó đầy ẩn ý: “mối nguy hiểm từ bên trong”. Tuy nhiên, không có thêm chi tiết rõ ràng nào về việc này.
Khi đội trưởng Trương đặt cuốn sổ xuống, một trong những trợ lý của ông tiến đến và thì thầm vào tai ông: “Chúng ta đã kiểm tra dấu vết trong phòng. Có dấu hiệu của thuốc độc, có thể là nguyên nhân gây ra cái chết của ông ấy.”
Cả học viện chìm trong bầu không khí u ám. Các học giả, trước đây vốn chỉ quan tâm đến nghiên cứu, nay bắt đầu xì xào bàn tán. Mọi ánh mắt đều dồn về phía các đồng nghiệp của Tống Đạt – những người gần gũi với ông nhất.
“Anh có nghĩ đây là một vụ ám sát không?” – Lâm Hải hỏi Đội trưởng Trương.
“Khả năng rất cao. Nhưng điều chúng tôi cần tìm hiểu là ai và vì sao lại làm điều này.” Đội trưởng Trương đáp, ánh mắt sắc bén quét qua các học giả đang đứng nhìn từ xa.
Trong khi cảnh sát vẫn đang điều tra hiện trường, một nhóm học giả tụ tập lại, bàn tán sôi nổi về cái chết của Tống Đạt. Trong số đó, Ngụy Minh, một học giả lớn tuổi theo trường phái bảo thủ, là người phát ngôn lớn nhất.
“Tống Đạt luôn là người gây rối,” Ngụy Minh nói với một nụ cười nửa miệng. “Ông ta không bao giờ chịu tuân thủ những nguyên tắc cơ bản trong nghiên cứu. Cái chết của ông ấy có lẽ là hậu quả của những việc làm thiếu suy nghĩ của mình.”
Phùng Vân, một học giả trẻ, cau mày nhìn Ngụy Minh. “Dù anh có không đồng ý với thầy Tống đi nữa, thì việc ám sát một người chỉ vì khác biệt quan điểm là không thể chấp nhận được.”
Ngụy Minh nhún vai. “Tôi chỉ nói sự thật. Học viện này cần những người tuân thủ kỷ luật, không phải những kẻ nổi loạn.”
Triệu Thanh, một học giả nổi tiếng khác, lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Anh không tham gia vào cuộc tranh cãi, nhưng trong ánh mắt của anh lộ rõ sự suy tư.
Buổi tối hôm đó, khi bóng đêm buông xuống học viện, Lâm Hải ngồi trầm ngâm trong phòng mình. Anh không thể hiểu nổi điều gì đã thực sự xảy ra với thầy Tống. Tống Đạt là một người có tài năng, nhưng cũng có nhiều kẻ thù. Những mâu thuẫn học thuật không bao giờ chỉ dừng lại ở những cuộc tranh luận đơn thuần. Liệu có ai đó đã lợi dụng mối ganh đua này để ra tay?
Đội trưởng Trương vẫn không rời khỏi hiện trường, ông ngồi bên bàn làm việc của Tống Đạt, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ bí mật. Bên trong nó, những câu chữ mơ hồ dường như đang dần mở ra một bí mật kinh khủng nào đó. Nhưng để giải được bí ẩn này, ông biết rằng cần phải làm sáng tỏ những mối quan hệ phức tạp trong học viện Hán Lâm.
“Chúng ta sẽ phải tìm ra sự thật, bất kể nó phức tạp đến đâu.” Ông thì thầm với chính mình, và cuộc điều tra chính thức bắt đầu.