Vụ Án Bí Ẩn Tại Học Viện Hán Lâm - Chương 3
Chương 3: Danh sách nghi phạm
Không khí tại Học viện Hán Lâm trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cái chết của Tống Đạt, một học giả xuất sắc và được kính trọng, đã khiến mọi người bắt đầu nhìn nhau với ánh mắt đầy ngờ vực. Cảnh sát tiếp tục cuộc điều tra với mục tiêu rõ ràng: xác định danh sách những kẻ tình nghi có liên quan đến cái chết bí ẩn này.
Trong văn phòng làm việc, Đội trưởng Trương và đội ngũ điều tra ngồi xung quanh chiếc bàn họp, với những tập tài liệu dày cộp trước mặt. Họ đã tiến hành phỏng vấn các học giả, sinh viên và những người có liên quan đến Tống Đạt. Tuy nhiên, không ai trong số đó có alibi rõ ràng vào đêm xảy ra vụ án.
“Chúng ta cần tập trung vào những người có động cơ rõ ràng nhất,” Đội trưởng Trương nói, giọng nghiêm trọng. “Đầu tiên là Ngụy Minh. Ông ta đã công khai đối đầu với Tống Đạt trong nhiều cuộc tranh cãi học thuật. Ông ấy chắc chắn nằm trong danh sách tình nghi hàng đầu.”
Một trợ lý lên tiếng: “Ngụy Minh là người theo trường phái bảo thủ, luôn phản đối các phương pháp nghiên cứu cải tiến mà Tống Đạt đề xuất. Trong cuộc tranh luận gần nhất, Ngụy Minh đã chỉ trích công trình của Tống Đạt một cách gay gắt, thậm chí còn ám chỉ rằng ông ấy không xứng đáng với vị trí của mình trong học viện.”
Đội trưởng Trương nhíu mày. “Chúng ta cần theo dõi ông ta kỹ lưỡng. Nhưng có lẽ Ngụy Minh không phải là người duy nhất có động cơ. Còn Phùng Vân thì sao? Cô ta từng là học trò cũ của Tống Đạt, nhưng đã có xích mích lớn với thầy mình sau khi không được chọn vào dự án nghiên cứu trọng điểm.”
Một người khác trong đội điều tra bổ sung: “Phùng Vân đã từng công khai bày tỏ sự thất vọng về việc không được tham gia dự án, nhưng cô ta không có dấu hiệu thù hằn đến mức có thể giết người. Tuy nhiên, chúng ta không thể loại bỏ khả năng cô ấy liên quan.”
Tại một góc khác của học viện, Lâm Hải đang nói chuyện với Phùng Vân. Anh cảm thấy bối rối bởi những lời đồn đoán, và muốn tìm hiểu xem liệu cô có thực sự có liên quan gì đến cái chết của thầy Tống.
“Cô có nghe về những gì người ta nói không, Phùng Vân? Họ nghi ngờ cô đã có mâu thuẫn với thầy Tống vì không được chọn vào dự án lớn. Cô… có thực sự căm ghét thầy ấy đến mức này không?”
Phùng Vân thở dài, đôi mắt cô ánh lên vẻ mệt mỏi. “Lâm Hải, tôi không phải là kẻ sát nhân. Đúng, tôi đã rất thất vọng khi thầy Tống không chọn tôi, nhưng điều đó không có nghĩa tôi muốn hại ông ấy. Thầy Tống là người mà tôi từng kính trọng, và dù có xung đột, tôi không bao giờ nghĩ đến việc hại ông ấy.”
Lâm Hải nhìn cô, cảm nhận được sự thành thật trong giọng nói của Phùng Vân. Nhưng trong tình huống này, bất kỳ ai cũng có thể bị nghi ngờ. “Nhưng cô có biết điều gì khác không? Đêm hôm đó, cô có gặp thầy Tống không?”
Phùng Vân ngập ngừng, rồi gật đầu. “Tôi đã gặp thầy vào tối hôm trước khi ông ấy chết. Chúng tôi đã nói chuyện ngắn gọn về dự án nghiên cứu, và thầy Tống cũng chia sẻ một vài điều kỳ lạ… Ông ấy nói rằng có một âm mưu nào đó đang diễn ra trong học viện. Thầy đã phát hiện ra điều gì đó lớn hơn những cuộc tranh cãi học thuật thông thường.”
“Âm mưu gì?” Lâm Hải hoang mang hỏi.
“Thầy không nói rõ. Thầy chỉ nhắc đến một nhóm bí mật, mà ông ấy gọi là ‘những kẻ trong bóng tối’. Tôi không biết nhiều hơn thế, nhưng có thể đó là lý do khiến thầy Tống bị giết.”
Trong lúc đó, Ngụy Minh đang bị đội điều tra triệu tập đến văn phòng để thẩm vấn. Ông ngồi đối diện Đội trưởng Trương, nét mặt lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ thách thức.
“Ông Ngụy, chúng tôi cần ông giải thích rõ về mối quan hệ giữa ông và Tống Đạt,” Đội trưởng Trương bắt đầu. “Có nhiều lời đồn rằng ông và nạn nhân đã có mâu thuẫn lớn về phương pháp nghiên cứu.”
Ngụy Minh hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi trả lời: “Đúng, tôi và Tống Đạt không chung quan điểm về nhiều thứ. Tôi tin vào việc giữ gìn truyền thống, còn ông ta thì lúc nào cũng muốn cải cách, thay đổi. Chúng tôi đã tranh cãi rất nhiều lần, nhưng đó chỉ là xung đột học thuật. Tôi không có lý do gì để giết ông ta.”
Đội trưởng Trương nhìn thẳng vào mắt Ngụy Minh. “Nhưng có phải ông đã gặp Tống Đạt vào đêm trước khi ông ấy chết không? Chúng tôi có bằng chứng cho thấy ông đã vào phòng nghiên cứu của ông ấy.”
Ngụy Minh cau mày, đôi mắt hiện lên một thoáng lo lắng nhưng nhanh chóng che giấu. “Tôi có vào phòng nghiên cứu của Tống Đạt, nhưng đó chỉ là để trao đổi về công trình mới. Chúng tôi đã nói chuyện, và sau đó tôi rời đi. Tôi không biết gì thêm.”
“Ông có nói rằng ông ấy đang lo ngại về một âm mưu trong học viện không?” Đội trưởng Trương hỏi tiếp.
Ngụy Minh nhíu mày sâu hơn. “Tống Đạt có nhắc đến một số điều kỳ lạ, nhưng tôi không để ý nhiều. Ông ta luôn quá lo xa và tưởng tượng ra những âm mưu không có thật. Học viện này là nơi của trí tuệ, không phải những trò đấu đá quyền lực.”
Trong khi đó, Triệu Thanh – một học giả khác cũng bị cảnh sát nghi ngờ – đã tự mình tìm đến đội điều tra để làm rõ sự tình. Triệu Thanh vốn là một người trầm tĩnh, nhưng từ khi vụ án xảy ra, ông dường như trở nên lo lắng hơn thường ngày.
“Tôi đến đây để làm rõ mọi chuyện,” Triệu Thanh nói với Đội trưởng Trương. “Tôi không liên quan gì đến cái chết của Tống Đạt, và tôi muốn giúp các anh tìm ra sự thật. Có những điều tôi nghĩ mình nên nói ra.”
“Tôi lắng nghe đây,” Đội trưởng Trương đáp, ánh mắt không rời khỏi ông.
“Có một nhóm học giả trong học viện này… họ không muốn bất kỳ sự thay đổi nào. Họ sợ rằng những nghiên cứu của Tống Đạt sẽ lật đổ các học thuyết cũ, và đó là lý do họ muốn ông ấy phải im lặng. Tôi không biết họ có liên quan trực tiếp đến vụ giết người hay không, nhưng đây là điều mà tôi nghĩ các anh nên điều tra.”