Vụ Án Của Cây Cổ Thụ - Chương 1
Chương 1: Lời đồn đại về cây cổ thụ
Trên con đường mòn nhỏ dẫn vào ngôi làng Đông Thụ, ánh nắng chiều dần buông xuống, phủ lên mọi thứ một màu vàng óng ả. Ngôi làng nằm giữa rừng già, nơi những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi ngự trị, tỏa bóng mát rượi. Nhưng không phải tất cả cây cối đều mang lại cảm giác yên bình. Nằm giữa trung tâm ngôi làng là một cây cổ thụ khổng lồ, vươn cao chọc trời, với những nhánh cây đan xen như bàn tay của một quái vật khổng lồ.
Bao Chửng và thám tử Trần Minh bước chân vào làng, cảm nhận được không khí u ám bao trùm. Dân làng hầu như không dám ra ngoài, chỉ có một vài người lén lút nhìn từ sau cánh cửa gỗ cũ kỹ. Bao Chửng cau mày, cảm nhận rõ rệt sự sợ hãi thấm đẫm trong từng hơi thở của người dân.
“Họ sợ gì đến vậy?” Trần Minh lên tiếng, mắt hướng về phía cây cổ thụ sừng sững.
“Có lẽ là cây cổ thụ đó,” Bao Chửng trả lời, giọng trầm ngâm. “Theo lời đồn, mỗi khi có người mất tích, họ đều nghe thấy tiếng rên rỉ kỳ quái từ cây đó. Và chẳng ai trong số họ dám lại gần nó.”
“Hừm… Chúng ta cần tìm hiểu kỹ hơn,” Trần Minh nói, đôi mắt sắc bén của anh quét qua những ngôi nhà xung quanh. “Có lẽ tốt nhất là chúng ta nên bắt đầu bằng việc nói chuyện với trưởng làng.”
Cả hai người bước nhanh về phía căn nhà lớn nhất nằm ở giữa làng, nơi trưởng làng Trần Thọ đang chờ đợi họ. Trần Thọ là một người đàn ông đứng tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông thể hiện sự lo âu và mệt mỏi.
“Bao đại nhân, thám tử Trần, tôi rất vui vì các vị đã đến,” Trần Thọ lên tiếng khi thấy họ đến. “Ngôi làng chúng tôi đã chịu đựng nỗi kinh hoàng này quá lâu rồi. Chúng tôi không biết phải làm gì nữa.”
“Ông có thể nói rõ hơn về những gì đã xảy ra không?” Bao Chửng nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần cương nghị.
Trần Thọ thở dài, ngồi xuống chiếc ghế tre mòn cũ. “Mọi chuyện bắt đầu từ vài tháng trước, khi một người thợ săn trong làng đột nhiên mất tích. Người ta tìm thấy cung tên của anh ta dưới gốc cây cổ thụ, nhưng không có dấu vết nào khác. Rồi sau đó, thêm nhiều người nữa biến mất. Mỗi lần như vậy, chúng tôi đều nghe thấy những âm thanh kỳ quái từ cây đó.”
“Âm thanh như thế nào?” Trần Minh hỏi, tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông như để trấn an chính mình.
“Tiếng rên rỉ, như tiếng người than khóc… nhưng cũng có khi là tiếng cười lạnh lẽo, như từ cõi âm vọng về,” Trần Thọ rùng mình nhớ lại. “Chúng tôi đã thử mọi cách, từ lễ cầu nguyện đến việc lập đàn cúng, nhưng mọi thứ đều vô ích.”
Bao Chửng im lặng, đôi mắt sắc bén của ông quan sát từng cử chỉ của Trần Thọ. Ông cảm nhận được sự chân thật trong từng lời nói, nhưng đồng thời cũng nhận thấy một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm lên mọi thứ.
“Vậy cây cổ thụ này có điều gì khác biệt không?” Bao Chửng hỏi tiếp.
“Đó là cây cổ thụ lớn nhất trong rừng này, đã tồn tại từ khi làng chúng tôi còn chưa thành lập. Nó giống như một vị thần bảo hộ, nhưng… từ khi những cái chết bắt đầu, nó trở thành một biểu tượng của sự chết chóc. Không ai dám đến gần nó nữa.”
Trần Minh đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ và nhìn ra ngoài. Ánh mắt anh dừng lại ở cây cổ thụ khổng lồ, ánh hoàng hôn tạo ra những bóng đen quái dị trên thân cây.
“Chúng tôi sẽ đến xem xét cây cổ thụ đó ngay bây giờ,” Trần Minh nói chắc nịch. “Tôi tin rằng mọi bí ẩn đều có lời giải. Chỉ cần tìm ra manh mối, chúng ta sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.”
“Các vị cẩn thận,” Trần Thọ lo lắng dặn dò. “Dù sao… cái cây đó không phải thứ bình thường. Đừng để bị nó ám ảnh.”
Bao Chửng và Trần Minh gật đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà trưởng làng. Họ hướng về phía cây cổ thụ, nơi bóng đêm đã bắt đầu bao phủ, hứa hẹn một cuộc điều tra đầy khó khăn và nguy hiểm.
“Ông nghĩ sao, đại nhân?” Trần Minh hỏi khi cả hai đứng trước cây cổ thụ, đôi mắt nhìn lên những cành cây cao chót vót, nơi những chiếc lá khẽ xào xạc trong gió đêm.
“Cây cổ thụ này, dù có thể là nơi ẩn náu của kẻ ác, nhưng nó không thể tự giết người. Chúng ta cần tìm hiểu xem kẻ nào đang lợi dụng sự sợ hãi của dân làng,” Bao Chửng trả lời, ánh mắt kiên định. “Và nếu như lời đồn về những tiếng rên rỉ là thật, chúng ta sẽ phải tìm ra nguồn gốc của nó.”
“Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?”
Bao Chửng nhìn xung quanh, rồi chỉ vào những dấu vết mờ nhạt trên mặt đất gần gốc cây. “Từ những dấu vết này. Chúng ta sẽ lần theo chúng, và xem chúng dẫn chúng ta đến đâu.”
Cả hai bắt đầu lần theo những dấu vết trên mặt đất, bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác. Trên bầu trời, ánh trăng mờ nhạt bắt đầu lên cao, chiếu sáng con đường phía trước họ, như dẫn lối vào một bí ẩn đen tối đang chờ được khám phá.