Vụ Án Của Cây Cổ Thụ - Chương 2
Chương 2: Dấu vết bí ẩn
Trăng lên cao, ánh sáng bạc nhạt phủ lên khung cảnh rừng già tĩnh mịch. Bao Chửng và Trần Minh lặng lẽ bước đi, đôi mắt không ngừng dò xét những dấu vết mờ nhạt trên mặt đất. Tiếng côn trùng rì rầm trong không gian tĩnh lặng, càng làm tăng thêm cảm giác căng thẳng trong không khí.
“Đây là dấu chân,” Trần Minh thì thầm, chỉ vào những vết hằn sâu trong lớp đất mềm. “Nhưng không rõ là của ai. Dấu chân này đã cũ, có lẽ thuộc về một trong những người mất tích.”
Bao Chửng cúi xuống, dùng tay vạch nhẹ lớp lá khô phủ trên dấu vết. Ông quan sát kỹ lưỡng, đôi mắt sáng lên khi nhận ra một điều khác thường. “Dấu chân này không chỉ có một người,” ông nói khẽ. “Còn có những dấu chân khác đan xen, rất khó để xác định số lượng, nhưng chắc chắn có nhiều hơn một người đã đi qua đây.”
Trần Minh cau mày, đứng thẳng dậy. “Nếu có nhiều người đã đến đây, tại sao không ai trở về? Và tại sao tất cả lại biến mất mà không để lại dấu vết nào?”
“Đó chính là điều chúng ta cần phải làm sáng tỏ,” Bao Chửng đáp, ánh mắt không rời khỏi những dấu vết trước mặt. “Những dấu chân này dẫn sâu vào rừng. Chúng ta sẽ đi tiếp và xem chúng dẫn chúng ta đến đâu.”
Hai người tiếp tục tiến sâu vào rừng, dấu chân mờ dần nhưng vẫn đủ rõ để họ theo dõi. Càng đi sâu vào rừng, không khí càng trở nên lạnh lẽo, và những âm thanh kỳ lạ bắt đầu vang lên từ mọi phía. Tiếng lá xào xạc, tiếng chim đêm kêu vang, và thậm chí là những âm thanh rì rầm không rõ nguồn gốc.
“Đại nhân, ông có nghe thấy gì không?” Trần Minh đột ngột dừng lại, căng thẳng lắng nghe.
Bao Chửng im lặng một lúc, đôi tai nhạy bén của ông cố gắng phân biệt những âm thanh trong đêm tối. “Có… một tiếng gì đó… như tiếng thì thầm.”
“Chính xác! Giống như tiếng người nói chuyện… nhưng lại không phải,” Trần Minh đồng tình, đôi mắt dán chặt vào khoảng không tối tăm trước mặt. “Tiếng đó phát ra từ đâu?”
“Dường như… từ phía trước,” Bao Chửng nói, rồi tiếp tục bước đi, cẩn trọng hơn bao giờ hết. Trần Minh theo sát, tay đặt sẵn trên chuôi kiếm, sẵn sàng đối phó với bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra.
Càng đi sâu vào, tiếng thì thầm càng rõ ràng hơn. Đó không phải là tiếng nói chuyện bình thường, mà là một thứ âm thanh kỳ quái, như thể gió đang thì thầm những lời lẽ bí ẩn qua những tán lá.
Đột nhiên, cả hai dừng lại. Trước mặt họ, một cái hố lớn nằm giữa rừng, xung quanh là những dấu vết rõ ràng của sự xáo trộn. Đất bị bới tung, và những mảnh vải rách nằm lẫn trong đống lá khô.
“Cái gì đây?” Trần Minh hỏi, cúi xuống kiểm tra. “Như thể ai đó đã đào bới ở đây. Nhưng để làm gì?”
Bao Chửng im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói, “Cái hố này không phải tự nhiên mà có. Ai đó đã cố ý đào nó lên, có lẽ là để tìm kiếm thứ gì đó… hoặc để che giấu điều gì.”
“Che giấu điều gì ư?” Trần Minh hỏi, đôi mắt sắc bén quét qua từng chi tiết. “Có thể là xác của những người mất tích chăng?”
“Không chắc,” Bao Chửng đáp, nhưng trong lòng ông cũng không khỏi cảm thấy lo lắng. “Chúng ta cần phải kiểm tra kỹ hơn.”
Trần Minh không do dự, bắt đầu lục tìm quanh cái hố. Sau vài phút tìm kiếm, anh rút ra một vật gì đó từ đống lá khô: một chiếc vòng cổ bằng bạc, bị vấy bẩn bởi đất bùn và cỏ rác. Chiếc vòng trông rất cũ, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
“Chiếc vòng này…” Trần Minh ngạc nhiên. “Trông có vẻ là của một phụ nữ. Nhưng tại sao nó lại ở đây?”
Bao Chửng cầm lấy chiếc vòng, quan sát một lúc rồi trả lời, “Đây là một chiếc vòng cổ quý giá, có lẽ thuộc về một trong những nạn nhân. Điều này chỉ càng khẳng định rằng cái hố này liên quan đến những vụ mất tích.”
Ngay khi họ đang bàn bạc, một âm thanh kỳ lạ bất ngờ vang lên từ phía sau. Cả hai quay đầu lại, chỉ để nhìn thấy một bóng đen mờ ảo thoáng qua giữa những tán cây.
“Có ai đó!” Trần Minh hét lên, rút kiếm ra và lao về phía bóng đen. Bao Chửng theo sát sau, đôi mắt không rời khỏi bóng dáng mờ nhạt đang biến mất trong bóng tối.
Hai người đuổi theo bóng đen, nhưng kẻ lạ mặt dường như rất quen thuộc với địa hình, liên tục biến mất và xuất hiện ở những vị trí khó lường. Cuộc rượt đuổi kéo dài một lúc, cho đến khi họ đến gần cây cổ thụ khổng lồ. Bóng đen bất ngờ biến mất hoàn toàn, như thể tan vào không khí.
“Biến mất rồi!” Trần Minh tức giận, đôi mắt vẫn quét qua khu vực xung quanh. “Làm sao hắn có thể biến mất như vậy?”
Bao Chửng đứng yên một lúc, hít thở sâu để bình tĩnh lại. “Chúng ta đã ở rất gần rồi. Bóng đen đó chắc chắn có liên quan đến những vụ mất tích. Nhưng hắn biết cách ẩn mình quá giỏi. Chúng ta sẽ phải thay đổi chiến thuật.”
“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì, đại nhân?” Trần Minh hỏi, giọng đầy quyết tâm.
“Chúng ta cần phải tìm hiểu kỹ hơn về cái hố đó và những gì nó có thể che giấu. Và đồng thời, chúng ta phải cẩn thận hơn. Kẻ này không phải là người thường,” Bao Chửng trả lời, ánh mắt dán chặt vào cây cổ thụ. “Có lẽ hắn đang theo dõi chúng ta từ đâu đó.”
Cả hai rút lui về ngôi làng, quyết định sẽ quay lại vào ban ngày để kiểm tra kỹ hơn. Nhưng trong lòng họ, câu hỏi về bóng đen bí ẩn và sự liên quan của cây cổ thụ vẫn còn đầy mơ hồ và bất an.
Câu chuyện về những cái chết bí ẩn tại ngôi làng Đông Thụ vẫn còn nhiều điều chưa được làm sáng tỏ, và Bao Chửng cùng Trần Minh biết rằng họ sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách nữa trước khi có thể phơi bày sự thật.