Vụ Án Của Cây Cổ Thụ - Chương 3
Chương 3: Người mất tích
Bầu trời xám xịt báo hiệu một cơn bão sắp đến khi Bao Chửng và Trần Minh trở về ngôi làng Đông Thụ sau đêm dài rượt đuổi bóng đen bí ẩn. Không khí trong làng càng trở nên nặng nề hơn khi dân làng nghe tin họ chưa thể tìm ra điều gì rõ ràng. Những ánh mắt lo lắng và hoang mang dõi theo từng bước chân của hai người.
“Đại nhân, chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Trần Minh hỏi khi cả hai bước vào ngôi nhà của trưởng làng Trần Thọ. “Cái hố đó, bóng đen, và giờ là những người mất tích. Tất cả dường như liên kết với nhau, nhưng tôi vẫn chưa thể nhìn thấy bức tranh tổng thể.”
Trần Thọ đã đợi sẵn bên trong, khuôn mặt ông càng thêm căng thẳng khi nghe câu hỏi của Trần Minh. “Có chuyện gì vậy?” ông hỏi, giọng lo lắng.
“Chúng tôi đã phát hiện một cái hố được đào lên gần cây cổ thụ, và có một bóng đen bí ẩn dường như đang theo dõi chúng tôi,” Bao Chửng trả lời, đôi mắt sắc bén quan sát biểu cảm của trưởng làng. “Chúng tôi cần biết thêm về những người mất tích. Họ là ai? Có điểm chung nào giữa họ không?”
Trần Thọ thở dài, khuôn mặt ông hiện rõ sự mệt mỏi. “Những người mất tích… đều là những người trẻ, khỏe mạnh, hầu hết là thợ săn hoặc người làm việc trong rừng. Họ đều có một điểm chung là thường xuyên đi săn hoặc thu thập thảo dược trong rừng. Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi họ mất tích, không ai tìm thấy bất kỳ dấu vết gì ngoại trừ một vài vật dụng nhỏ.”
“Những vật dụng đó có điểm gì đặc biệt không?” Trần Minh hỏi.
“Không có gì quá nổi bật, chỉ là những thứ thông thường như mảnh vải, dây thừng, hay thậm chí là một chiếc vòng cổ mà các vị đã tìm thấy đêm qua. Tuy nhiên, có một chi tiết lạ…” Trần Thọ ngập ngừng, như thể đang cố gắng nhớ lại một điều gì đó.
“Chi tiết lạ gì?” Bao Chửng thúc giục, ánh mắt đầy tò mò.
“Những vật dụng đó, tất cả đều có dấu vết của một loại nhựa cây. Nhưng điều kỳ lạ là, nhựa cây này không phải từ cây cổ thụ ở trung tâm làng, mà là từ một loại cây khác, ít ai biết đến trong khu rừng này.”
“Nhựa cây?” Trần Minh nhíu mày, “Ông có biết loại cây nào có nhựa như vậy không?”
Trần Thọ gật đầu. “Có một loại cây rất hiếm trong rừng, mà chúng tôi gọi là cây Máu Rồng. Nhựa của nó có màu đỏ như máu, và thường được dùng để chế tạo một số loại thuốc đặc biệt. Nhưng cây này rất khó tìm và chỉ mọc ở những vùng sâu trong rừng.”
“Cây Máu Rồng…” Bao Chửng lẩm bẩm. “Có lẽ đó là một manh mối quan trọng. Nếu chúng ta tìm được cây đó, có thể chúng ta sẽ tìm ra thêm điều gì đó liên quan đến kẻ giết người.”
Đúng lúc đó, cửa nhà trưởng làng đột ngột mở ra, một người dân làng hớt hải chạy vào, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi. “Trưởng làng! Lại có người mất tích rồi! Là Vương Lâm, cậu ta đã không về nhà từ tối qua!”
Cả Bao Chửng và Trần Minh giật mình trước tin này. Trần Minh nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng hành động. “Chúng ta phải đi ngay lập tức, trước khi dấu vết bị xóa nhòa.”
Bao Chửng gật đầu, nhìn thẳng vào trưởng làng Trần Thọ. “Chúng tôi sẽ đến nhà của Vương Lâm ngay bây giờ. Ông hãy dẫn đường.”
Trần Thọ không nói gì thêm, nhanh chóng dẫn hai người đến nhà của Vương Lâm, nằm ở rìa làng. Khi họ đến nơi, gia đình của Vương Lâm đang đứng tụ tập ngoài sân, vẻ mặt lo lắng và sợ hãi. Mẹ của Vương Lâm, bà Lý, khóc nức nở khi thấy trưởng làng đến, vội vàng chạy đến và nắm lấy tay ông.
“Trưởng làng, xin hãy tìm con trai tôi! Nó chỉ đi vào rừng để thu thập thảo dược thôi, không thể nào mất tích như vậy được!” Bà Lý nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hốc hác.
“Bà yên tâm, chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để tìm Vương Lâm,” Bao Chửng an ủi, rồi quay sang Trần Minh. “Chúng ta phải kiểm tra xem cậu ta đã đi đâu.”
Sau khi hỏi han gia đình, Bao Chửng và Trần Minh biết được rằng Vương Lâm đã rời khỏi nhà vào chiều hôm qua để thu thập thảo dược, và điểm đến của cậu là một khu vực sâu trong rừng, nơi có nhiều loại cây thuốc quý hiếm.
“Có vẻ như cậu ta đã vào khu rừng gần cây cổ thụ,” Trần Minh nói, nhìn Bao Chửng với ánh mắt hiểu ý. “Chúng ta phải đi tìm cậu ấy ngay.”
Cả hai người nhanh chóng tiến vào rừng, theo con đường mà Vương Lâm có thể đã đi qua. Họ không ngừng quan sát xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của Vương Lâm. Trên đường đi, họ phát hiện những dấu chân mới in trên đất, dẫn sâu vào rừng.
“Những dấu chân này trông rất mới, có lẽ là của Vương Lâm,” Trần Minh nói, cúi xuống kiểm tra kỹ lưỡng. “Cậu ta không thể đi xa được.”
“Chúng ta phải nhanh chóng theo kịp,” Bao Chửng đáp, tăng tốc bước đi. Càng vào sâu trong rừng, không khí càng trở nên ẩm ướt và ngột ngạt. Tiếng côn trùng rì rầm, như những lời cảnh báo về điều gì đó không lành sắp xảy ra.
Khi họ đến gần một khu vực đầy những cây cổ thụ khổng lồ, dấu chân của Vương Lâm đột nhiên biến mất. Trần Minh nhíu mày, cố gắng tìm hiểu xem dấu chân đã đi về đâu, nhưng dường như chúng đã bị xóa sạch một cách kỳ lạ.
“Làm sao có thể biến mất như vậy?” Trần Minh tức giận, đấm mạnh xuống đất. “Chúng ta đã rất gần rồi!”
Bao Chửng lặng lẽ quan sát xung quanh, đôi mắt của ông dừng lại ở một góc tối dưới một gốc cây lớn. “Có lẽ dấu chân không biến mất, mà là bị xóa đi. Nhìn xem, đất ở đây bị xáo trộn, có thể có một cái hố giống như cái chúng ta thấy tối qua.”
Trần Minh bước tới và cúi xuống kiểm tra. Quả nhiên, dưới lớp đất bề mặt, có dấu hiệu của một cái hố đã bị lấp lại. “Lại là một cái hố khác… Và có thể Vương Lâm đã bị chôn ở đây.”
“Chúng ta cần đào lên và kiểm tra,” Bao Chửng ra lệnh.
Cả hai người nhanh chóng bắt đầu đào bới, dùng tay và những công cụ đơn giản mà họ mang theo. Khi lớp đất bị bới tung, họ phát hiện ra một vật gì đó. Trần Minh cẩn thận kéo nó ra, và khi thấy rõ, anh không khỏi kinh hoàng: đó là một chiếc túi da, bên trong chứa đầy nhựa cây đỏ thẫm, giống hệt nhựa của cây Máu Rồng mà trưởng làng đã mô tả.
“Nhựa cây Máu Rồng…” Trần Minh lẩm bẩm. “Nhưng tại sao lại có nhựa cây ở đây?”
Bao Chửng cầm lấy túi nhựa, kiểm tra kỹ lưỡng. “Điều này càng chứng tỏ rằng kẻ giết người có liên quan đến loại cây này. Hắn đang cố tình sử dụng nhựa cây để đánh lừa chúng ta, hoặc có lẽ để che giấu một điều gì đó.”
Đúng lúc đó, từ xa vang lên một tiếng thét thất thanh, xé tan bầu không khí yên tĩnh của khu rừng. Cả hai người quay đầu lại, tim đập thình thịch.
“Tiếng thét đó… là từ hướng làng!” Trần Minh nói, đôi mắt mở to đầy lo lắng.
“Chúng ta phải quay lại ngay!” Bao Chửng ra lệnh, và cả hai nhanh chóng lao về phía ngôi làng, nơi một bí ẩn mới lại đang chờ đợi họ.
Câu chuyện về những vụ mất tích trong làng Đông Thụ dường như ngày càng trở nên phức tạp và đáng sợ hơn. Bao Chửng và Trần Minh hiểu rằng họ đang đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm, một kẻ sẵn sàng làm mọi thứ để che giấu sự thật. Nhưng sự quyết tâm trong họ chưa bao giờ lung lay, và họ biết rằng mình phải làm sáng tỏ mọi chuyện, dù có phải đối mặt với những điều kinh khủng nhất.