Vụ Án Của Cây Cổ Thụ - Chương 4
Chương 4: Hình bóng dưới ánh trăng
Trăng đã lên cao khi Bao Chửng và Trần Minh trở lại làng Đông Thụ, nơi tiếng thét vừa vang lên. Cả hai lao nhanh về phía ngôi nhà phát ra tiếng kêu, và cảnh tượng trước mắt khiến họ không khỏi rùng mình: một nhóm người dân làng đang tụ tập quanh một thân hình nằm bất động trên mặt đất. Đó là một thanh niên, mặt mũi nhợt nhạt và đôi mắt mở trừng trừng, trông như bị ám ảnh bởi điều gì đó khủng khiếp.
“Tránh ra!” Trần Minh hét lớn, tách đám đông ra để tiến lại gần nạn nhân. Bao Chửng cũng nhanh chóng bước tới, cúi xuống kiểm tra hơi thở của cậu thanh niên.
“Cậu ta vẫn còn sống, nhưng đã bất tỉnh,” Bao Chửng nói, quay sang hỏi một người đàn ông đứng gần đó, “Chuyện gì đã xảy ra?”
Người đàn ông, một ngư dân lớn tuổi với khuôn mặt khắc khổ, run rẩy trả lời, “Đây là Tiểu Dũng, con trai của tôi. Thằng bé nói rằng nó nhìn thấy bóng đen kỳ quái dưới ánh trăng, ngay cạnh cây cổ thụ. Nó chạy về đây, nhưng khi đến gần nhà thì đột nhiên ngã gục xuống đất, miệng liên tục lẩm bẩm những điều vô nghĩa.”
Bao Chửng nhíu mày, đặt tay lên trán Tiểu Dũng để cảm nhận nhiệt độ cơ thể. “Cậu ta không bị thương bên ngoài, nhưng có thể đã bị sốc tinh thần nghiêm trọng. Chúng ta cần phải hỏi rõ ràng hơn khi cậu ấy tỉnh lại.”
“Đại nhân, chúng ta phải quay lại cây cổ thụ ngay lập tức,” Trần Minh nói, đôi mắt sáng lên với sự cảnh giác. “Nếu bóng đen đó xuất hiện, có lẽ đây là cơ hội để bắt giữ hắn.”
Bao Chửng gật đầu, rồi quay sang trưởng làng Trần Thọ, người vừa đến hiện trường với khuôn mặt lo âu. “Trưởng làng, hãy chăm sóc Tiểu Dũng. Chúng tôi sẽ quay lại cây cổ thụ để điều tra thêm.”
Trần Thọ lo lắng gật đầu, “Tôi sẽ lo cho cậu ấy. Các vị hãy cẩn thận.”
Bao Chửng và Trần Minh nhanh chóng tiến về phía cây cổ thụ, nơi ánh trăng chiếu rọi, tạo ra những bóng đen dài trên mặt đất. Không khí xung quanh dường như lạnh hơn bình thường, mang theo một cảm giác bất an kỳ lạ.
Khi đến gần cây cổ thụ, cả hai dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm bao trùm quanh gốc cây. Từng cành cây như những cánh tay vươn dài, tạo thành những hình thù quái dị dưới ánh trăng.
“Đại nhân, ông có cảm thấy gì không?” Trần Minh hỏi, giọng thì thầm nhưng đầy cảnh giác.
“Có,” Bao Chửng trả lời, mắt không rời khỏi cây cổ thụ. “Có điều gì đó không đúng ở đây… một thứ năng lượng u ám, như thể nơi này bị ma quỷ ám.”
Bất chợt, từ phía sau cây cổ thụ, một bóng đen bất ngờ xuất hiện. Nó di chuyển nhanh như cắt, lướt qua giữa những tán cây, biến mất và xuất hiện ở những vị trí khác nhau trong chớp mắt.
“Bóng đen đó!” Trần Minh hét lên, rút kiếm và lao về phía trước. Bao Chửng cũng nhanh chóng theo sau, nhưng bóng đen dường như không hề có ý định để họ bắt kịp. Nó tiếp tục di chuyển một cách ma quái, như thể đang chơi trò mèo vờn chuột.
“Chúng ta phải tách ra!” Trần Minh đề nghị, “Tôi sẽ vòng qua bên phải, ông hãy tiến lên từ phía trước.”
“Được,” Bao Chửng đồng ý, và cả hai nhanh chóng chia làm hai hướng, tiến về phía bóng đen đang di chuyển quanh cây cổ thụ.
Bóng đen đột nhiên dừng lại, đứng bất động dưới ánh trăng, dường như chờ đợi một điều gì đó. Trần Minh lặng lẽ tiến tới, nín thở để không gây ra tiếng động. Khi chỉ còn cách bóng đen vài bước chân, anh bất ngờ lao tới, kiếm trong tay chém mạnh về phía trước.
Nhưng thay vì trúng vào mục tiêu, lưỡi kiếm của Trần Minh chỉ chém vào không khí. Bóng đen biến mất ngay trước mắt anh, như thể chưa từng tồn tại.
“Cái gì…” Trần Minh ngạc nhiên, nhìn quanh tìm kiếm. “Đại nhân, bóng đen biến mất rồi!”
Bao Chửng từ phía trước cũng chạy tới, đôi mắt sắc bén quét qua từng tán cây, từng bụi cỏ. “Không thể nào… nó không thể biến mất một cách kỳ lạ như vậy.”
Ngay khi Bao Chửng nói xong, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía trên. Cả hai ngẩng đầu nhìn lên, và nhìn thấy bóng đen đang đứng trên một nhánh cây cao, nhìn chằm chằm xuống họ. Đôi mắt đỏ rực của nó lóe lên trong đêm tối, đầy sự thù hận và bí ẩn.
“Cẩn thận!” Bao Chửng hét lên, nhưng đã quá muộn. Bóng đen lao xuống với tốc độ kinh hoàng, trực tiếp tấn công Trần Minh. Trong một khoảnh khắc, cả hai đụng độ dữ dội, lưỡi kiếm của Trần Minh chạm vào thứ gì đó cứng rắn, tạo ra tiếng kim loại va chạm.
Trần Minh lùi lại, lồng ngực phập phồng vì cơn sợ hãi. “Đó… đó là một con người! Hắn mặc áo giáp!”
Bao Chửng nhíu mày, nhận ra rằng kẻ thù của họ không phải là một sinh vật siêu nhiên, mà là một con người rất thật, nhưng rất nguy hiểm.
Bóng đen không nói một lời nào, chỉ đứng đó, ánh mắt đỏ rực dõi theo từng cử động của họ. Rồi đột ngột, nó xoay người và chạy vào rừng, để lại hai người trong sự kinh ngạc.
“Chúng ta không thể để hắn thoát!” Trần Minh hét lên, chuẩn bị đuổi theo, nhưng Bao Chửng nhanh chóng ngăn lại.
“Không, đừng vội!” Bao Chửng nói, đôi mắt sâu thẳm nhìn theo hướng bóng đen biến mất. “Hắn biết rõ địa hình ở đây, và có thể dẫn chúng ta vào một cái bẫy. Chúng ta cần phải suy nghĩ cẩn thận.”
“Nhưng nếu chúng ta để hắn thoát, có lẽ chúng ta sẽ mất dấu hoàn toàn,” Trần Minh phản đối, nhưng giọng nói của anh đã giảm bớt sự nóng nảy.
Bao Chửng gật đầu, hiểu rõ nỗi lo lắng của Trần Minh. “Chúng ta sẽ không để hắn thoát, nhưng phải tiếp cận một cách thông minh hơn. Hắn là một con người, có lẽ hắn có một kế hoạch, và chúng ta cần phải tìm hiểu xem đó là gì.”
Trần Minh thở dài, rồi cúi đầu nhìn lại vết chém trên thân cây. “Hắn mặc áo giáp, điều đó có nghĩa là hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc này. Chúng ta cần phải điều tra thêm về loại áo giáp đó, và xem liệu có manh mối nào từ những người sống quanh đây.”
Bao Chửng đồng ý. “Đúng vậy, và chúng ta cũng cần phải hỏi thêm về những người mất tích trước đó. Có lẽ bóng đen này không chỉ đơn thuần là kẻ giết người, mà còn liên quan đến một âm mưu lớn hơn.”
Cả hai rời khỏi cây cổ thụ, trong lòng đầy những câu hỏi chưa có lời giải. Đêm nay, họ đã chạm trán với kẻ thù, nhưng lại càng nhận ra rằng bí ẩn tại ngôi làng Đông Thụ còn sâu xa và phức tạp hơn những gì họ từng nghĩ.
Trong ánh trăng mờ ảo, bóng dáng của họ dần biến mất trong đêm tối, để lại sau lưng cây cổ thụ khổng lồ, vẫn đứng sừng sững như một chứng nhân thầm lặng của những điều kinh khủng sắp diễn ra.