Vụ Án Của Cây Cổ Thụ - Chương 8
Chương 8: Tội ác bị trừng phạt
Sáng hôm sau, khi sương mù vẫn còn bao phủ ngôi làng Đông Thụ, Bao Chửng và Trần Minh đã sẵn sàng cho cuộc tìm kiếm quan trọng. Họ đã quyết định bắt đầu từ nơi mà gia đình quý tộc xấu số từng cư ngụ, ngôi nhà bị thiêu rụi hoàn toàn trong vụ cháy năm xưa.
Khu đất nơi ngôi nhà từng đứng giờ chỉ còn lại những tàn tích đổ nát, cỏ dại mọc um tùm. Mặt đất vẫn còn dấu tích của ngọn lửa đã thiêu rụi mọi thứ, như một vết sẹo không bao giờ lành trên da thịt của ngôi làng. Bao Chửng và Trần Minh tiến vào khu vực này với cảm giác tôn trọng sâu sắc, biết rằng họ đang bước vào nơi đã từng là trung tâm của một bi kịch lớn.
“Đây là nơi tất cả bắt đầu,” Trần Minh nói, đôi mắt quét qua những tàn tích. “Chúng ta phải tìm kiếm kỹ lưỡng. Nếu chiếc hộp kỳ lạ đó còn tồn tại, nó có thể được chôn giấu ở đây.”
Bao Chửng gật đầu, ông bắt đầu tìm kiếm quanh khu vực, cảm nhận từng bước chân như đang khám phá lại một phần lịch sử đau thương của ngôi làng này. Họ lật từng tảng đá, đào sâu xuống mặt đất, và không bỏ sót bất kỳ góc khuất nào.
Sau một thời gian dài tìm kiếm, Trần Minh đột nhiên dừng lại khi anh cảm thấy một thứ gì đó cứng dưới chân mình. Anh cúi xuống, dùng tay vạch lớp đất mỏng phủ trên bề mặt. Dưới lớp đất, một chiếc hộp gỗ cũ kỹ hiện ra, bề mặt bị cháy xém, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
“Đại nhân, tôi đã tìm thấy chiếc hộp!” Trần Minh hét lên, trong khi Bao Chửng nhanh chóng tiến lại gần.
Cả hai người cùng nhau kéo chiếc hộp lên khỏi mặt đất. Chiếc hộp có vẻ nặng hơn họ nghĩ, và rõ ràng nó đã được chôn giấu ở đây từ rất lâu. Bao Chửng cẩn thận mở nắp hộp, bên trong là một bộ trang phục và một cuộn giấy da cũ.
“Trang phục này… giống hệt trang phục mà bóng đen đã mặc,” Trần Minh thốt lên, khi anh nhìn thấy bộ áo giáp đen bên trong. “Điều này xác nhận rằng bóng đen chính là cậu bé sống sót từ vụ cháy năm xưa!”
Bao Chửng lấy cuộn giấy da ra, mở ra để xem xét nội dung bên trong. Những dòng chữ viết tay hiện lên, mô tả một kế hoạch tàn bạo và đầy thù hận. “Đây là nhật ký của cậu bé… hoặc giờ là bóng đen,” Bao Chửng nói, giọng trầm ngâm. “Nó viết về nỗi đau khi mất gia đình, về việc cậu ta bị ám ảnh bởi những ký ức kinh hoàng và về việc cậu ta quyết định trả thù ngôi làng này.”
“Trả thù? Nhưng tại sao? Dân làng không liên quan đến cái chết của gia đình cậu ta,” Trần Minh ngạc nhiên hỏi.
“Cậu ta tin rằng ngôi làng này đã bỏ mặc gia đình mình trong ngọn lửa, không ai giúp đỡ, không ai cứu họ,” Bao Chửng đáp, giọng đầy tiếc nuối. “Nỗi đau và sự oán hận đã khiến cậu ta trở nên mù quáng. Cậu ta không thể phân biệt được kẻ thù thực sự và những người vô tội.”
“Nhưng giờ thì sao?” Trần Minh hỏi, đôi mắt lo lắng nhìn về phía xa, nơi ngôi làng đang dần thức dậy. “Chúng ta phải làm gì để ngăn cậu ta lại?”
Bao Chửng trầm ngâm một lúc, rồi nói, “Chúng ta phải đối mặt với cậu ta, nhưng không phải bằng bạo lực. Cậu ta đã bị tổn thương quá nhiều, và bạo lực chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Chúng ta cần phải tìm cách nói chuyện với cậu ta, giúp cậu ta hiểu rằng sự trả thù này không thể mang lại hạnh phúc hay sự thanh thản.”
“Nhưng nếu cậu ta không chịu nghe?” Trần Minh hỏi, đôi mắt vẫn còn đầy lo lắng.
“Thì chúng ta sẽ phải ngăn cậu ta, bằng mọi giá,” Bao Chửng đáp, giọng điệu kiên quyết. “Nhưng trước hết, chúng ta phải thử nói chuyện với cậu ta. Nếu có một cơ hội nào để cứu rỗi cậu ta, chúng ta phải nắm lấy.”
Họ quay lại làng, mang theo chiếc hộp và kế hoạch đối mặt với bóng đen. Khi họ đến gần ngôi làng, một tiếng động lạ vang lên từ phía cánh rừng. Bao Chửng và Trần Minh nhìn nhau, rồi nhanh chóng tiến về hướng âm thanh phát ra.
Khi đến gần, họ thấy bóng đen đang đứng đó, ngay giữa khu rừng, mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào họ. Hắn không nói một lời nào, nhưng ánh mắt đầy sự thù hận và đau khổ.
“Chúng ta đã tìm thấy chiếc hộp của ngươi,” Bao Chửng nói, giơ chiếc hộp lên. “Chúng ta biết ngươi là ai, và biết nỗi đau mà ngươi đã phải chịu đựng. Nhưng trả thù không phải là cách để giải quyết mọi chuyện.”
Bóng đen không đáp lại, chỉ đứng đó, đôi mắt đỏ rực càng thêm sâu thẳm. Trần Minh bước lên một bước, giọng anh tràn đầy sự chân thành, “Ngươi không cần phải làm điều này. Chúng ta có thể giúp ngươi, tìm cách để ngươi tìm lại sự bình yên.”
“Bình yên?” Bóng đen cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của hắn trầm đục và đầy đau khổ. “Các ngươi không hiểu gì cả! Ngôi làng này đã bỏ rơi gia đình ta, để họ chết trong ngọn lửa mà không ai đến cứu. Bình yên không thể đến khi kẻ thù vẫn còn sống!”
“Không phải tất cả mọi người trong làng đều là kẻ thù của ngươi,” Bao Chửng nói, giọng điệu dịu dàng nhưng kiên quyết. “Nhiều người trong ngôi làng này cũng đã phải chịu đựng những nỗi đau tương tự. Chúng ta có thể tìm cách để ngươi sống lại cuộc đời của mình, thay vì bị nhấn chìm trong sự thù hận.”
Bóng đen lặng im một lúc lâu, như đang đấu tranh với chính bản thân mình. “Ngươi không biết gì về nỗi đau của ta,” hắn nói, giọng nói yếu dần. “Ta đã sống trong bóng tối suốt bao nhiêu năm, nỗi đau và thù hận đã trở thành một phần của ta. Làm sao ta có thể buông bỏ nó?”
“Chính ngươi mới có thể giải phóng bản thân khỏi nỗi đau đó,” Trần Minh nói. “Buông bỏ sự thù hận không phải là tha thứ cho kẻ thù, mà là giải thoát chính mình khỏi gánh nặng của quá khứ.”
Bóng đen dường như bị lay động, nhưng vẫn chưa thể đưa ra quyết định. Hắn đứng đó, im lặng, đôi mắt đỏ rực dần dần dịu lại, như thể đang đấu tranh với chính mình. Bao Chửng và Trần Minh chờ đợi, hy vọng rằng sự chân thành của họ có thể thay đổi được số phận của con người bị lạc lối này.
Cuối cùng, bóng đen cúi đầu, như thể sự mệt mỏi và nỗi đau đã đè nặng lên hắn. “Các ngươi nói đúng… ta không thể tiếp tục như thế này nữa,” hắn thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng đầy sự cam chịu. “Nhưng ta không biết làm thế nào để thoát khỏi bóng tối này.”
“Chúng ta sẽ giúp ngươi,” Bao Chửng nói, bước tới gần hắn. “Ngươi không cần phải đối mặt với nỗi đau này một mình.”
Bóng đen nhìn Bao Chửng một lúc lâu, rồi từ từ gỡ bỏ chiếc mặt nạ mà hắn đã đeo suốt bao năm qua. Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ là của một người đàn ông trẻ, với những vết sẹo trên gương mặt và đôi mắt đỏ rực đầy đau khổ. Bao Chửng và Trần Minh đứng đó, chứng kiến sự sụp đổ của một con người bị hành hạ bởi quá khứ.
“Ta… ta xin lỗi,” hắn nói, nước mắt trào ra từ đôi mắt đỏ. “Ta đã sai… Ta đã để nỗi đau và thù hận làm mờ mắt mình…”
“Không có gì quá muộn,” Trần Minh nói, đặt tay lên vai hắn. “Chúng ta sẽ tìm cách để ngươi sống lại, để vượt qua quá khứ và bắt đầu lại từ đầu.”
Bóng đen, giờ đây đã trở lại thành con người, gục xuống, khóc nức nở. Hắn biết rằng cuộc hành trình để vượt qua quá khứ sẽ không dễ dàng, nhưng với sự giúp đỡ của Bao Chửng và Trần Minh, hắn hy vọng rằng một ngày nào đó, hắn sẽ tìm thấy sự bình yên mà hắn đã khao khát suốt bao nhiêu năm qua.
Và như thế, tội ác bị trừng phạt, không phải bằng sự trừng phạt vật lý, mà bằng sự giải thoát tinh thần. Ngôi làng Đông Thụ, sau bao năm chìm trong nỗi lo sợ và đau thương, cuối cùng cũng có thể bắt đầu con đường hồi phục và tìm lại sự bình yên.