Vụ Án Của Cây Cổ Thụ - Chương 9
Chương 9: Sự thật được phơi bày
Ngôi làng Đông Thụ đã yên tĩnh trở lại sau khi bóng đen—kẻ từng gieo rắc nỗi sợ hãi và chết chóc—đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ và đối mặt với sự thật. Nhưng dù đã gạt bỏ được gánh nặng thù hận, vẫn còn một điều chưa rõ: sự thật đằng sau vụ cháy năm xưa và bí mật của gia đình quý tộc xấu số.
Bao Chửng và Trần Minh cùng với người đàn ông, giờ đã trở lại là chính mình sau bao năm sống trong bóng tối, quay lại ngôi nhà của trưởng làng Trần Thọ. Khi họ bước vào, Trần Thọ chào đón họ bằng một cái nhìn nghiêm túc, nhưng cũng đầy hy vọng.
“Cuối cùng thì mọi chuyện đã kết thúc,” Trần Thọ nói, giọng ông nhẹ nhàng nhưng vẫn mang nét lo lắng. “Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải. Gia đình quý tộc đó, vụ cháy, và tại sao ngôi làng chúng ta lại bị liên lụy?”
Bao Chửng ngồi xuống, đối diện với trưởng làng và người đàn ông trẻ. “Chúng ta sẽ phải đi đến tận cùng của sự thật. Chỉ khi hiểu rõ tất cả, chúng ta mới có thể mang lại sự bình yên thực sự cho ngôi làng này.”
Người đàn ông, giờ đây không còn đeo mặt nạ, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp mà Bao Chửng đã mang theo. “Chiếc hộp đó… nó không chỉ đơn thuần là một kỷ vật của gia đình tôi. Bên trong còn chứa đựng một bí mật quan trọng, có thể giải thích mọi chuyện đã xảy ra.”
Trần Minh mở chiếc hộp ra, lần này cẩn thận xem xét từng chi tiết bên trong. Ngoài bộ trang phục và cuộn giấy da, họ còn tìm thấy một bức thư cũ, được viết bằng nét chữ đẹp nhưng run rẩy, như thể người viết đã rất vội vàng và lo lắng.
“Đây là thư của ai?” Trần Minh hỏi, đưa bức thư cho Bao Chửng.
Bao Chửng cẩn thận mở thư và bắt đầu đọc lớn:
“Gửi người bạn đáng tin cậy nhất của ta,
Ta viết thư này trong lúc cơn bão đã đến gần, và ta biết rằng thời gian của ta không còn nhiều. Gia đình ta đã bị cuốn vào một âm mưu lớn, mà ta không thể hiểu hết được. Ta chỉ biết rằng chúng ta đang giữ một bí mật, một thứ rất quý giá nhưng cũng rất nguy hiểm. Ta không biết ai đang săn đuổi chúng ta, nhưng ta cảm thấy rằng cái chết đang đến gần. Nếu có chuyện gì xảy ra với ta và gia đình, ta mong người hãy bảo vệ bí mật này, đừng để nó rơi vào tay kẻ xấu. Hãy nhớ rằng sự thật cần phải được bảo vệ, dù cái giá phải trả là gì đi nữa.”
Bao Chửng dừng lại một lúc, đôi mắt trầm ngâm trước khi tiếp tục đọc:
“Bí mật nằm trong cuốn sổ da mà ta đã giấu trong chiếc hộp. Cuốn sổ đó chứa những tài liệu mà tổ tiên của ta đã thu thập được qua nhiều thế hệ. Nó không chỉ là một phần của lịch sử gia đình, mà còn là chìa khóa mở ra những điều mà không ai ngoài gia đình ta biết được. Ta mong rằng nếu ngươi đọc được những dòng này, ngươi sẽ hiểu và sử dụng nó một cách đúng đắn. Hãy cẩn trọng, vì nguy hiểm luôn rình rập.”
“Hãy bảo vệ điều mà gia đình ta đã gìn giữ suốt bao năm qua.”
“Bạn của ta, nếu có thể, hãy tha thứ cho ta vì đã để lại gánh nặng này cho ngươi. Mong rằng ngươi sẽ tìm được bình yên trong những quyết định của mình.
Trân trọng,
Lý Viễn Phong.”
Bầu không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng sau khi Bao Chửng đọc xong bức thư. Mọi người đều im lặng, chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
“Lý Viễn Phong… là cha ta,” người đàn ông nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy xúc động. “Ông ấy biết rằng gia đình ta đang bị săn đuổi, nhưng không thể ngờ rằng cái chết đã đến nhanh như vậy.”
“Vậy cuốn sổ da này có gì bên trong?” Trần Thọ hỏi, mắt không rời khỏi chiếc hộp.
Bao Chửng lặng lẽ mở nắp hộp ra lần nữa và lấy ra cuốn sổ da được giấu kỹ trong lớp lót đáy hộp. Cuốn sổ đã cũ kỹ, bìa da sờn và các trang giấy đã ố vàng theo thời gian. Nhưng những dòng chữ bên trong vẫn còn rõ ràng.
“Đây là… một cuốn sổ ghi chép các giao dịch và thông tin bí mật về các mối quan hệ chính trị của nhiều gia đình quyền thế trong triều đình,” Bao Chửng nói, đôi mắt lướt qua các trang giấy. “Nó chứa đựng những thông tin mà nếu rơi vào tay kẻ xấu, có thể làm sụp đổ cả một triều đại.”
“Vậy đó là lý do tại sao gia đình ta bị giết,” người đàn ông nói, giọng trầm xuống. “Cha ta đã giữ bí mật này, và có lẽ đó chính là lý do khiến chúng ta bị truy sát.”
“Nhưng ai là kẻ đứng sau vụ này?” Trần Minh hỏi, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Bao Chửng.
Bao Chửng lật qua một vài trang, và rồi đôi mắt ông dừng lại ở một cái tên quen thuộc. “Tên của một quan lớn trong triều đình xuất hiện ở đây… người này đã bị nghi ngờ tham nhũng và có mối quan hệ với các tổ chức ngầm. Có thể chính hắn đã ra lệnh giết cả gia đình ngươi để bịt đầu mối.”
“Nhưng giờ hắn có lẽ đã chết hoặc bị lãng quên trong thời gian dài rồi,” Trần Minh nói. “Người đàn ông trẻ đây chỉ là nạn nhân của những âm mưu tàn độc trong quá khứ.”
“Đúng vậy,” Bao Chửng đồng ý. “Nhưng điều quan trọng là chúng ta đã hiểu được nguồn gốc của mọi chuyện. Cuốn sổ này cần phải được giao cho triều đình để xử lý đúng đắn, nhằm tránh những hậu quả xấu xảy ra.”
Người đàn ông, dù vẫn còn bị ám ảnh bởi quá khứ, nhưng giờ đây anh đã tìm thấy mục tiêu mới trong cuộc sống. “Ta đã dành quá nhiều năm để sống trong thù hận và bóng tối. Nhưng giờ, ta muốn làm điều gì đó có ích. Nếu việc giao cuốn sổ này cho triều đình là cách để bảo vệ người khác, thì ta sẽ đồng hành cùng các vị.”
Bao Chửng mỉm cười nhẹ nhàng, đặt tay lên vai người đàn ông trẻ. “Ngươi đã tìm thấy con đường của mình rồi. Và với việc giao lại bí mật này, ngươi sẽ góp phần mang lại công lý cho gia đình ngươi và những người khác.”
Trần Thọ cũng nở một nụ cười hiếm hoi. “Ngôi làng này cuối cùng đã thoát khỏi bóng đen quá khứ. Nhờ các vị, chúng tôi có thể bắt đầu lại từ đầu, và sống mà không còn lo sợ.”
Buổi chiều hôm đó, khi nắng vàng nhẹ nhàng phủ lên ngôi làng Đông Thụ, Bao Chửng và Trần Minh cùng với người đàn ông trẻ bắt đầu hành trình mới để giao cuốn sổ da và những bí mật của nó cho triều đình. Họ biết rằng dù có nhiều khó khăn đang chờ đợi phía trước, nhưng công lý cuối cùng sẽ được thực thi.
Ngôi làng Đông Thụ, sau bao nhiêu năm chìm trong nỗi lo sợ và thù hận, cuối cùng cũng tìm lại được sự bình yên. Và bóng đen, từng là nỗi ám ảnh, giờ đây đã được giải thoát, tìm lại chính mình.