Vụ Án Của Chiếc Gương Ma Quái - Chương 2
Chương 2: Những Cái Chết Kỳ Lạ
Cái chết của Vương Đạt đã khiến toàn thành Khai Phong chấn động. Người dân bắt đầu đồn đoán rằng chiếc gương cổ chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết bí ẩn của ông ta. Tin đồn lan truyền nhanh chóng, không ít người bắt đầu tránh xa ngôi nhà của Vương Đạt, sợ rằng lời nguyền của chiếc gương sẽ lan ra ngoài.
Trong những ngày tiếp theo, những sự kiện kỳ lạ tiếp tục xảy ra. Những người đã tham dự bữa tiệc đêm đó, những người từng đứng trước chiếc gương, lần lượt gặp phải những tai nạn không thể giải thích. Một vị quan chức bị rơi từ trên lầu cao xuống đất mà không ai hiểu vì sao. Một thương gia khác bị phát hiện chết đuối trong hồ nước gần nhà dù ông ta rất giỏi bơi lội. Những cái chết liên tiếp và kỳ lạ này đã khiến bầu không khí ở Khai Phong trở nên ngột ngạt, đầy lo âu.
Triển Chiêu và Công Tôn Sách đang ở Khai Phong vào thời điểm đó. Nghe tin về những cái chết kỳ lạ, họ quyết định đến gặp Bao Chửng để báo cáo tình hình.
“Đại nhân,” Triển Chiêu nói, giọng đầy nghiêm trọng, “Có điều gì đó không đúng với ngôi nhà của Vương Đạt và chiếc gương cổ mà ông ta đã tìm thấy. Những cái chết bí ẩn không thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
Bao Chửng nhíu mày, suy nghĩ trong giây lát. Ông đã nghe về chiếc gương từ trước, nhưng lúc đó chỉ nghĩ rằng đó là một món đồ cổ quý giá. Tuy nhiên, với những gì đang xảy ra, có lẽ đây không phải là chuyện đơn giản.
“Công Tôn Sách, ngươi có biết gì về những chiếc gương cổ không?” Bao Chửng hỏi.
Công Tôn Sách lắc đầu, nhưng ánh mắt lộ vẻ quan tâm. “Thưa đại nhân, tôi đã từng nghe qua về một số chiếc gương cổ có liên quan đến các truyền thuyết về ma quỷ và phép thuật. Nhưng để biết chính xác, tôi sẽ cần phải tra cứu thêm trong thư tịch cổ.”
Bao Chửng gật đầu. “Triển Chiêu, chúng ta sẽ đi điều tra ngôi nhà của Vương Đạt. Công Tôn Sách, ngươi hãy đến thư viện để tìm hiểu về nguồn gốc của chiếc gương. Chúng ta cần phải biết rõ đối thủ của mình là gì trước khi hành động.”
Chiều hôm đó, Bao Chửng cùng Triển Chiêu và một số quân lính tiến đến ngôi nhà của Vương Đạt. Không khí xung quanh ngôi nhà u ám, lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải rùng mình. Cánh cổng gỗ kêu lên những tiếng cọt kẹt khi họ mở nó, như thể ngôi nhà đang muốn cảnh báo họ không nên tiến vào.
“Ngài có chắc chắn muốn vào trong không, đại nhân?” Một người lính hỏi, giọng đầy lo lắng.
Bao Chửng quay lại nhìn người lính, ánh mắt kiên định. “Chúng ta phải điều tra để tìm ra sự thật. Nếu có gì nguy hiểm, chúng ta sẽ cùng đối mặt.”
Họ tiến vào bên trong, căn nhà vẫn giữ nguyên sự tráng lệ với những bức tường được chạm khắc tinh xảo và đồ nội thất sang trọng. Nhưng cảm giác kỳ lạ mà họ cảm nhận được ngay từ khi bước vào càng lúc càng trở nên rõ rệt. Tất cả dường như bị bao phủ bởi một lớp không khí nặng nề, ngột ngạt.
Khi đến phòng khách, nơi chiếc gương cổ đang được đặt, Bao Chửng cảm thấy một sự lạnh lẽo lạ thường. Chiếc gương đứng sừng sững ở giữa phòng, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào bề mặt gương tạo ra những tia sáng yếu ớt, phản chiếu những hình ảnh méo mó.
“Đây là chiếc gương gây ra mọi chuyện,” Triển Chiêu nói, tiến lại gần để xem xét kỹ hơn. Anh có thể cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ tỏa ra từ nó, nhưng không dám nhìn quá sâu vào bề mặt gương.
Bao Chửng tiến đến gần chiếc gương, đôi mắt ông tập trung quan sát từng chi tiết trên khung gương. Những hình chạm khắc trên gương thực sự rất tinh xảo, nhưng có điều gì đó bất ổn. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra rằng những hình chạm khắc đó không chỉ đơn thuần là trang trí mà có thể ẩn chứa một thông điệp hoặc một nghi lễ cổ xưa.
“Chúng ta cần phải cẩn thận với chiếc gương này,” Bao Chửng nói, quay sang nhìn Triển Chiêu. “Nó không phải là một vật bình thường. Ta cảm nhận được một điều gì đó tà ác từ nó.”
Bỗng dưng, một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ phía sau, khiến mọi người giật mình quay lại. Một người lính đã nhìn chằm chằm vào gương mà không dứt ra được, mắt anh ta mở to kinh hoàng. Trước khi ai kịp làm gì, người lính ngã quỵ xuống sàn, bất tỉnh.
“Triển Chiêu, nhanh lên!” Bao Chửng ra lệnh.
Triển Chiêu lập tức chạy đến kéo người lính ra xa khỏi chiếc gương. Anh ta vẫn còn thở, nhưng đôi mắt vẫn mở, ánh mắt trống rỗng và sợ hãi.
“Chúng ta không thể để bất cứ ai khác nhìn vào chiếc gương này,” Bao Chửng nói, giọng trầm ngâm. “Triển Chiêu, hãy đưa người lính này đến chỗ thầy thuốc ngay. Ta sẽ ở lại đây để tiếp tục điều tra.”
“Vâng, thưa đại nhân,” Triển Chiêu trả lời, nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh.
Khi Triển Chiêu rời đi, Bao Chửng tiếp tục đứng trước chiếc gương, đôi mắt ông không rời khỏi nó. Ông cảm nhận được rằng chiếc gương này không chỉ đơn thuần là một vật cổ xưa, mà nó còn ẩn chứa một bí mật to lớn, có thể liên quan đến những cái chết bí ẩn. Bao Chửng biết rằng ông phải tìm ra sự thật đằng sau chiếc gương này trước khi có thêm bất kỳ ai khác gặp nguy hiểm.