Vụ Án Của Chiếc Gương Ma Quái - Chương 3
Chương 3: Bao Chửng Nhận Vụ Án
Sau khi Triển Chiêu đưa người lính bất tỉnh về chữa trị, Bao Chửng tiếp tục đứng một mình trong căn phòng rộng lớn, đối diện với chiếc gương cổ. Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình. Bao Chửng cảm nhận rõ ràng rằng có điều gì đó cực kỳ bất thường với chiếc gương này, nhưng ông chưa thể xác định nó là gì.
Bỗng dưng, một tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự im lặng. Bao Chửng quay lại và thấy Công Tôn Sách bước vào, tay cầm một cuộn thư tịch cũ kỹ.
“Đại nhân, tôi đã tra cứu trong các thư tịch cổ,” Công Tôn Sách nói, gương mặt ông lộ vẻ nghiêm trọng. “Có một câu chuyện về một chiếc gương rất giống với chiếc gương này. Nó được gọi là ‘Kính Vọng Thời’.”
“Kính Vọng Thời?” Bao Chửng nhắc lại, nhíu mày. “Tên này có nghĩa là gì?”
Công Tôn Sách đặt cuộn thư tịch lên bàn, mở ra từng trang giấy đã ố vàng bởi thời gian. “Theo ghi chép, Kính Vọng Thời là một chiếc gương được tạo ra bởi một pháp sư từ hàng trăm năm trước. Nó được cho là có khả năng hiển thị quá khứ, hiện tại, và tương lai của người nhìn vào nó. Nhưng sức mạnh này không chỉ đơn thuần là một món quà, mà còn là một lời nguyền.”
“Lời nguyền?” Bao Chửng hỏi, mắt không rời khỏi những dòng chữ cổ trên giấy.
“Đúng vậy,” Công Tôn Sách gật đầu. “Chiếc gương có thể tiết lộ sự thật về thời gian, nhưng những người nhìn vào nó sẽ bị ám ảnh bởi những gì họ thấy. Họ sẽ không thể thoát khỏi những hình ảnh đó, và nếu không đủ mạnh mẽ, họ sẽ bị chúng nuốt chửng. Hầu hết những người đã nhìn vào Kính Vọng Thời đều chết một cách bí ẩn, giống như những gì đang xảy ra ở Khai Phong.”
Bao Chửng im lặng trong giây lát, suy nghĩ về những gì vừa nghe. “Nếu điều này là sự thật, thì chúng ta đang đối mặt với một thứ cực kỳ nguy hiểm. Nhưng tại sao chiếc gương này lại xuất hiện ở Khai Phong? Và tại sao nó lại gây ra những cái chết này?”
“Đó là điều mà chúng ta cần tìm hiểu, thưa đại nhân,” Công Tôn Sách trả lời. “Tôi đã điều tra lịch sử của ngôi nhà này. Nó từng thuộc về một gia đình quyền quý đã bị tuyệt tự cách đây hàng chục năm. Có thể chiếc gương đã bị lãng quên trong ngôi nhà cho đến khi Vương Đạt tìm thấy nó.”
Bao Chửng gật đầu. “Chúng ta phải làm rõ mối liên hệ giữa chiếc gương và những cái chết này. Nhưng trước hết, chúng ta cần phải đảm bảo rằng không ai khác sẽ gặp nguy hiểm.”
Ông quay sang Công Tôn Sách, giọng kiên quyết: “Chúng ta sẽ phong tỏa ngôi nhà này và không cho bất kỳ ai tiếp cận chiếc gương. Đồng thời, ta muốn ngươi tiếp tục nghiên cứu về chiếc gương này và tìm ra cách để vô hiệu hóa lời nguyền nếu có thể.”
“Vâng, thưa đại nhân,” Công Tôn Sách đáp lời, rồi rời khỏi phòng để tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Sau khi Công Tôn Sách rời đi, Bao Chửng ở lại trong căn phòng, cảm nhận sự tĩnh lặng đầy u ám bao trùm. Ông tiến lại gần chiếc gương, đôi mắt ông nhìn sâu vào bề mặt sáng bóng của nó. Trong một thoáng chốc, ông như thấy những hình ảnh mờ ảo hiện ra – những con người, những sự kiện – nhưng không rõ ràng. Ông cố gắng không để bản thân bị cuốn vào những hình ảnh đó, nhưng trong lòng ông cũng không thể không lo lắng.
“Có lẽ ngươi là kẻ đã gây ra tất cả chuyện này,” Bao Chửng lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh hướng về chiếc gương. “Nhưng ta sẽ không để ngươi hại thêm bất kỳ ai nữa.”
Ông quyết định rời khỏi phòng, để lại chiếc gương đứng lặng lẽ một mình trong bóng tối. Nhưng ông biết rằng cuộc điều tra này chỉ mới bắt đầu. Những gì ẩn giấu sau chiếc gương có thể nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì ông từng đối mặt trước đây. Và để tìm ra sự thật, ông sẽ phải dấn thân vào một cuộc chiến không chỉ với một lời nguyền cổ xưa, mà còn với chính những nỗi sợ hãi sâu thẳm trong tâm hồn con người.
Bao Chửng bước ra khỏi ngôi nhà, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Ông biết rằng nhiệm vụ lần này sẽ không dễ dàng, nhưng ông cũng biết rằng mình phải làm mọi thứ có thể để bảo vệ người dân Khai Phong khỏi mối hiểm họa này.