Vụ Án Của Chiếc Gương Ma Quái - Chương 5
Chương 5: Người Sống Sót Duy Nhất
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua các cánh cửa sổ phủ Khai Phong, nhưng không làm giảm bớt không khí căng thẳng đang bao trùm thành phố. Bao Chửng đã thức dậy từ lúc bình minh, chuẩn bị cho một ngày dài trước mắt. Triển Chiêu và Công Tôn Sách đều đã sẵn sàng, sắp xếp các kế hoạch để điều tra sâu hơn về chiếc gương cổ và những bí ẩn xung quanh nó.
“Đại nhân,” Triển Chiêu nói khi họ tập trung trong thư phòng của Bao Chửng, “Chúng tôi đã tìm ra một người duy nhất còn sống sót sau khi tiếp xúc với chiếc gương. Người này có thể giúp chúng ta hiểu thêm về những gì chiếc gương đã gây ra.”
“Người đó là ai?” Bao Chửng hỏi, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.
“Hắn là Trương Văn Hậu,” Triển Chiêu đáp. “Một thương gia từ Giang Nam, đã đến Khai Phong không lâu trước khi vụ việc của Vương Đạt xảy ra. Trương Văn Hậu đã đến tham gia bữa tiệc của Vương Đạt và cũng là người duy nhất còn sống sót mà chúng ta biết đã nhìn vào chiếc gương.”
Bao Chửng gật đầu. “Hãy đưa hắn đến đây. Chúng ta cần nói chuyện với hắn ngay lập tức.”
Chỉ sau một thời gian ngắn, Triển Chiêu đã đưa Trương Văn Hậu đến gặp Bao Chửng. Trương Văn Hậu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt xanh xao và đôi mắt thâm quầng, biểu hiện rõ ràng của một người đã trải qua cơn ác mộng không hồi kết. Khi gặp Bao Chửng, ông ta cúi đầu chào, nhưng bàn tay run rẩy cho thấy sự sợ hãi vẫn còn rất sâu sắc.
“Trương Văn Hậu, ngươi là người duy nhất còn sống sót sau khi nhìn vào chiếc gương tại nhà Vương Đạt,” Bao Chửng mở lời, giọng trầm ngâm nhưng nghiêm túc. “Ngươi có thể kể cho ta nghe những gì đã xảy ra không?”
Trương Văn Hậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu chứa đựng sự hoảng loạn. Ông ta nuốt khan trước khi trả lời, giọng nói khàn đặc như thể từng từ ngữ đều gắn liền với nỗi sợ hãi sâu thẳm.
“Thưa đại nhân… tôi… tôi không biết bắt đầu từ đâu,” Trương Văn Hậu nói, giọng run run. “Tôi chỉ nhớ rằng, sau khi nhìn vào chiếc gương đó, mọi thứ đã thay đổi. Ban đầu, tôi chỉ thấy khuôn mặt của mình… nhưng rồi, hình ảnh bắt đầu biến dạng… Tôi thấy vợ con tôi… chết… từng người một. Và tôi không thể làm gì để ngăn chặn điều đó.”
“Ngươi có chắc đó chỉ là ảo giác?” Bao Chửng hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để giúp Trương Văn Hậu trấn an.
“Tôi cũng không biết nữa,” Trương Văn Hậu run rẩy đáp. “Tôi đã cố gắng quay đầu lại, nhưng cảm giác như có một lực vô hình giữ tôi lại. Những hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại… cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa và ngất đi.”
Bao Chửng nhìn Trương Văn Hậu một cách chăm chú. “Vậy sau khi ngươi tỉnh lại, có chuyện gì xảy ra nữa không?”
“Vâng… tôi tỉnh dậy trong một căn phòng tối, đầu óc rối bời. Nhưng những hình ảnh đó… chúng không biến mất, thưa đại nhân. Chúng tiếp tục ám ảnh tôi trong giấc mơ, trong mỗi khoảnh khắc khi tôi nhắm mắt lại. Tôi không thể thoát khỏi chúng,” Trương Văn Hậu nói, giọng đầy tuyệt vọng. “Tôi biết mình sẽ không thoát khỏi số phận như những người khác. Tôi sẽ chết, sớm thôi, như những gì tôi đã thấy.”
“Ngươi có nhìn thấy điều gì khác trong gương không? Bất cứ dấu hiệu, hình ảnh nào ngoài những người thân của ngươi?” Công Tôn Sách hỏi, xen vào cuộc trò chuyện.
Trương Văn Hậu nhắm chặt mắt, cố gắng nhớ lại. “Có một lúc, tôi nghĩ mình thấy một khuôn mặt khác… khuôn mặt của một người đàn ông già, nhưng ánh mắt của ông ta… lạnh lẽo và trống rỗng. Tôi không biết đó là ai, nhưng cảm giác như ông ta đang giám sát tôi, chờ đợi tôi sụp đổ.”
“Ngươi có thể miêu tả rõ hơn về khuôn mặt đó không?” Bao Chửng hỏi, cảm thấy rằng điều này có thể là manh mối quan trọng.
“Ông ta có râu dài, gầy gò, mặc trang phục giống như một đạo sĩ… nhưng ánh mắt ông ta… không giống như của con người,” Trương Văn Hậu nói, giọng ngày càng yếu đi. “Tôi không biết phải miêu tả thế nào, nhưng nó lạnh lẽo đến tận xương tủy.”
Bao Chửng gật đầu, trong đầu ông đã hình dung ra mối liên hệ giữa người đàn ông mà Trương Văn Hậu mô tả và Trương Thiên Sư, pháp sư đã tạo ra chiếc gương. “Ta hiểu rồi. Ngươi đã trải qua rất nhiều. Ngươi có thể nghỉ ngơi bây giờ. Chúng ta sẽ cố gắng giúp ngươi tìm ra cách thoát khỏi ám ảnh này.”
Sau khi Trương Văn Hậu rời đi, Bao Chửng quay sang Công Tôn Sách và Triển Chiêu. “Các ngươi nghĩ sao về những gì hắn vừa kể?”
“Rõ ràng là chiếc gương không chỉ đơn thuần là một vật cổ. Nó có thể chứa đựng một linh hồn hoặc một thế lực nào đó điều khiển nó,” Triển Chiêu đáp. “Nếu khuôn mặt mà Trương Văn Hậu thấy là của Trương Thiên Sư, thì có lẽ ông ta chưa hoàn toàn bị tiêu diệt và vẫn đang kiểm soát chiếc gương.”
Công Tôn Sách gật đầu, “Nếu đúng là như vậy, thì việc phong ấn chiếc gương sẽ không chỉ đơn giản là phong ấn một vật thể, mà chúng ta còn phải đối mặt với linh hồn của Trương Thiên Sư. Điều này có thể cực kỳ nguy hiểm.”
Bao Chửng suy nghĩ trong giây lát, rồi quyết định. “Chúng ta sẽ cần chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Ta muốn tất cả các ngươi sẵn sàng cho mọi tình huống. Công Tôn Sách, ngươi tiếp tục nghiên cứu về cách phong ấn, đồng thời tìm hiểu thêm về Trương Thiên Sư. Triển Chiêu, ngươi hãy đảm bảo rằng không ai khác tiếp cận chiếc gương cho đến khi chúng ta hoàn toàn hiểu rõ về nó.”
“Vâng, thưa đại nhân,” cả hai đồng thanh đáp lời, trước khi rời khỏi thư phòng.
Bao Chửng ở lại một mình, lòng nặng trĩu. Ông biết rằng thời gian không còn nhiều. Những cái chết kỳ lạ vẫn có thể tiếp tục xảy ra nếu họ không hành động nhanh chóng. Nhưng hơn cả, ông lo lắng về sức mạnh thực sự của chiếc gương và những thế lực đang tiềm ẩn bên trong nó. Cuộc chiến này sẽ không dễ dàng, và ông sẽ phải chuẩn bị đối mặt với những thử thách chưa từng có trước đây.