Vụ Án Của Chiếc Hộp Nhạc - Chương 2
Chương 2: Lời nguyền bí ẩn
Bao Chửng ngồi lặng trong căn phòng tĩnh mịch, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc hộp nhạc trước mặt. Ánh đèn dầu mờ ảo chiếu lên bề mặt gỗ cổ kính, làm nổi bật những hoa văn kỳ bí khắc trên nó. Ông cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo bao trùm, như thể chiếc hộp này đang ẩn chứa một thứ gì đó tà ác.
“Công Tôn Sách,” Bao Chửng cất tiếng gọi, âm thanh vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Một lát sau, Công Tôn Sách, quân sư trung thành của Bao Chửng, bước vào phòng. Anh ta cúi đầu chào, ánh mắt dò xét khi nhìn thấy chiếc hộp gỗ trên bàn.
“Đại nhân có chuyện gì cần sai bảo?” Công Tôn Sách hỏi, giọng nói mang theo sự kính trọng lẫn tò mò.
Bao Chửng chỉ tay về phía chiếc hộp nhạc. “Chiếc hộp này có một lời nguyền. Mỗi khi nó phát nhạc, một người sẽ chết. Người phụ nữ vừa rồi đã mất ba người thân vì nó. Ta muốn ngươi xem xét kỹ lưỡng, xem liệu có manh mối nào về nguồn gốc của nó hay không.”
Công Tôn Sách bước tới gần, cúi người quan sát chiếc hộp. Anh cẩn thận dùng tay kiểm tra các hoa văn và cơ chế bên trong. “Đại nhân, chiếc hộp này có vẻ được chế tác rất tinh xảo, nhưng những hoa văn này không phải là của bất kỳ vùng nào mà tôi từng biết. Có thể nó xuất phát từ một nơi xa xôi, hoặc được làm bởi một nghệ nhân đặc biệt.”
“Nhưng điều ta cần biết là tại sao nó lại mang theo lời nguyền chết chóc,” Bao Chửng nói, ánh mắt sắc lạnh. “Ngươi có nghĩ rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, hay thực sự có một thế lực tà ác đứng sau?”
Công Tôn Sách lắc đầu. “Thưa đại nhân, nếu chỉ có một cái chết, có thể nghĩ rằng đó là trùng hợp. Nhưng ba cái chết liên tiếp, và tất cả đều liên quan đến chiếc hộp này, không thể là ngẫu nhiên. Tôi tin rằng có một bí ẩn đằng sau những cái chết này, có thể liên quan đến một lời nguyền hoặc một âm mưu nào đó.”
Bao Chửng gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ. “Ta cũng nghĩ như vậy. Ta sẽ yêu cầu ngươi tìm hiểu thêm về những ai đã từng sở hữu chiếc hộp này. Có thể những cái chết này không phải là lần đầu nó gây ra.”
“Đại nhân có muốn tôi điều tra ngay lập tức không?” Công Tôn Sách hỏi.
“Đúng vậy. Hãy bắt đầu từ nơi người phụ nữ kia sống, và truy tìm nguồn gốc của chiếc hộp này. Đồng thời, hãy tìm hiểu xem liệu có ai khác từng gặp phải tình cảnh tương tự hay không. Ta cảm giác rằng lời nguyền này có một mục đích nào đó mà chúng ta chưa nhìn thấy.”
Công Tôn Sách lập tức nhận lệnh và rời đi, để lại Bao Chửng một mình với chiếc hộp nhạc. Ông nhìn chằm chằm vào nó, như thể muốn xuyên thấu qua lớp gỗ để tìm ra bí mật ẩn chứa bên trong.
Một ý nghĩ thoáng qua đầu ông: Nếu lời nguyền này thực sự tồn tại, thì ai là kẻ đã tạo ra nó? Và quan trọng hơn, mục đích của kẻ đó là gì?
Bao Chửng đứng dậy, bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời mưa. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà như một bản nhạc u buồn. Trong lòng ông, một cảm giác bất an ngày càng lớn dần. Ông biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một vụ án phức tạp và đầy nguy hiểm.
“Tất cả mọi thứ đều có lý do của nó,” Bao Chửng lẩm bẩm. “Ta sẽ tìm ra sự thật, cho dù phải đối mặt với những thế lực tà ác nào đi nữa.”
Ông quay lại nhìn chiếc hộp nhạc lần cuối trước khi rời khỏi phòng. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu chập chờn, tạo ra những bóng tối kỳ dị trên bức tường. Chiếc hộp nhạc nằm yên trên bàn, im lìm nhưng đầy đe dọa, như đang chờ đợi lần phát nhạc tiếp theo để gieo rắc thêm một cái chết bí ẩn.