Vụ Án Của Chiếc Quạt Giấy - Chương 2
Chương 2: Manh Mối Ban Đầu
Trở về phủ Khai Phong, Bao Chửng ngồi trong phòng làm việc của mình, ánh đèn dầu leo lét hắt lên những bóng hình đen trắng trên tường. Trên bàn, chiếc quạt giấy được đặt cẩn thận giữa những cuộn sách và tài liệu. Bao Chửng chăm chú nhìn vào nó, cố gắng tìm hiểu bí ẩn ẩn giấu bên trong.
“Công Tôn, cậu đã tìm ra được điều gì chưa?” Bao Chửng hỏi khi Công Tôn Sách bước vào phòng, tay cầm một số tài liệu và một tờ giấy ghi chép.
Công Tôn Sách đặt những tài liệu xuống bàn và cúi đầu chào Bao Chửng trước khi bắt đầu báo cáo. “Thưa đại nhân, tôi đã kiểm tra chiếc quạt giấy và các ký hiệu trên đó. Đây là loại giấy làm từ vỏ cây dâu tằm, rất hiếm và thường chỉ được sử dụng bởi các gia đình quý tộc hoặc hoàng gia. Các ký hiệu trên quạt không phải là chữ viết thông thường mà là một dạng mật mã cổ xưa, có thể liên quan đến các triều đại trước.”
Bao Chửng lắng nghe, ánh mắt trở nên sâu xa hơn. “Mật mã cổ xưa? Có nghĩa là chiếc quạt này có thể liên quan đến một âm mưu hoặc bí mật nào đó từ quá khứ?”
“Rất có thể, thưa đại nhân,” Công Tôn Sách trả lời. “Tôi đã tìm hiểu thêm về nghệ nhân làm quạt. Họ thường khắc những thông điệp bí mật lên quạt cho các gia đình quý tộc để trao đổi thông tin mà không lo bị phát hiện. Nếu chiếc quạt này thật sự chứa đựng một bí mật, thì người tạo ra nó có thể đã để lại manh mối dẫn chúng ta đến điều đó.”
Bao Chửng gật đầu, trong đầu ông dần hình thành một kế hoạch. “Chúng ta cần tìm hiểu thêm về gia đình Trịnh Phúc. Ông ta là một thương nhân, nhưng liệu có điều gì bí mật hơn phía sau?”
Công Tôn Sách đưa cho Bao Chửng một cuốn sổ nhỏ. “Thưa đại nhân, tôi đã điều tra về ông Trịnh Phúc. Ông ta là một thương nhân thành công, nhưng ít người biết rằng ông ta từng có mối quan hệ mật thiết với hoàng cung, cụ thể là với Thái hậu. Có thể ông ta đã sở hữu một bí mật nào đó mà kẻ khác muốn chiếm đoạt.”
“Thái hậu?” Bao Chửng nhíu mày. “Điều này có thể liên quan đến một âm mưu chính trị. Nếu chiếc quạt này thực sự chứa đựng thông tin nhạy cảm, thì kẻ giết ông ta có thể đang tìm cách lấy được nó.”
“Chính xác, thưa đại nhân,” Công Tôn Sách nói. “Tôi cũng đã xem xét các giao dịch gần đây của ông Trịnh Phúc. Ông ta đã mua một số lượng lớn các mặt hàng quý hiếm từ nước ngoài, bao gồm cả chiếc quạt giấy này. Có khả năng, quạt đã được gửi đến cho ông ta từ một nguồn bí mật, và ông ta đã không kịp xử lý nó trước khi bị sát hại.”
Bao Chửng trầm ngâm suy nghĩ. “Nếu vậy, chúng ta cần phải tìm ra nguồn gốc của chiếc quạt. Người nào đã gửi nó đến cho Trịnh Phúc, và vì lý do gì? Đây có thể là chìa khóa mở ra toàn bộ sự thật đằng sau vụ án này.”
Ngay lúc đó, một viên lính gác bước vào, cúi đầu chào. “Thưa đại nhân, có một người đến từ tiệm đồ cổ muốn gặp ngài. Ông ta nói rằng có thông tin liên quan đến chiếc quạt.”
Bao Chửng và Công Tôn Sách nhìn nhau. “Cho ông ta vào,” Bao Chửng ra lệnh.
Một người đàn ông lớn tuổi, dáng người thấp đậm, với bộ râu bạc phơ bước vào. Ông ta cầm trong tay một cuốn sách cổ, nhìn Bao Chửng với vẻ lo lắng.
“Thưa đại nhân, tôi là Trần Hữu, chủ tiệm đồ cổ ở phố Tây. Tôi đến đây vì nghe nói về chiếc quạt giấy mà ngài đang điều tra,” ông ta nói với giọng run rẩy.
“Ngươi biết gì về chiếc quạt đó?” Bao Chửng hỏi, ánh mắt sắc bén dõi theo ông lão.
Trần Hữu cúi đầu. “Thưa đại nhân, chiếc quạt đó từng thuộc về một nhà quý tộc xưa. Nó không phải là một chiếc quạt bình thường, mà là một chiếc quạt truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác, mang theo một bí mật lớn. Tôi từng nghe ông nội tôi nói rằng chiếc quạt này chứa đựng một bản đồ bí mật, dẫn đến một kho báu lớn. Nhưng không ai biết bản đồ đó thực sự là gì, và ai đã tạo ra nó.”
Bao Chửng im lặng lắng nghe, rồi hỏi tiếp, “Vậy làm sao chiếc quạt này lại đến tay Trịnh Phúc?”
Trần Hữu lắc đầu. “Điều này tôi không biết, thưa đại nhân. Nhưng tôi biết rằng có nhiều kẻ thèm khát chiếc quạt này, sẵn sàng làm mọi thứ để có được nó. Có thể ông Trịnh Phúc đã vô tình bị cuốn vào cuộc săn đuổi bí mật này.”
Bao Chửng và Công Tôn Sách trao đổi ánh mắt. “Cảm ơn ngươi, Trần Hữu,” Bao Chửng nói. “Ngươi có thể ra về, nhưng hãy cẩn thận. Đừng để ai biết ngươi đã đến đây.”
Trần Hữu cúi chào rồi nhanh chóng rời đi. Khi ông ta đã ra khỏi phòng, Công Tôn Sách quay sang Bao Chửng. “Đại nhân, nếu điều ông ta nói là thật, thì chiếc quạt này có thể liên quan đến một âm mưu lớn hơn chúng ta tưởng.”
Bao Chửng gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. “Chúng ta phải tìm ra sự thật, trước khi có thêm người bị hại. Chiếc quạt này không chỉ là một vật dụng bình thường, nó có thể là chìa khóa mở ra một bí mật kinh hoàng.”
“Vậy bước tiếp theo của chúng ta là gì, thưa đại nhân?” Công Tôn Sách hỏi.
Bao Chửng đứng dậy, ánh mắt kiên định. “Chúng ta sẽ truy tìm nguồn gốc của chiếc quạt và tìm ra ai đã gửi nó cho Trịnh Phúc. Và quan trọng hơn, chúng ta phải bảo vệ bí mật này trước khi nó rơi vào tay kẻ xấu.”
Cả hai người rời khỏi phòng, bắt đầu một cuộc hành trình mới, đầy nguy hiểm và bí ẩn. Và họ biết rằng, phía trước, còn rất nhiều thử thách đang chờ đợi họ.