Vụ Án Của Chiếc Quạt Thêu - Chương 1
Chương 1: Chiếc Quạt Thêu Bị Đánh Cắp
Khai Phong phủ vào một đêm hè rực rỡ ánh sáng, lấp lánh với vẻ xa hoa của buổi tiệc tại tư dinh của Lý đại nhân. Những ánh đèn lấp lánh từ những chiếc đèn lồng giấy chiếu sáng khu vườn rộng lớn, nơi các quý tộc, học giả, và thương gia tụ tập. Lý đại nhân, một người đàn ông tầm thước với bộ râu trắng như tuyết, đứng cạnh chiếc bàn dài bày biện các món ăn thượng hạng, gương mặt nở nụ cười tự mãn.
“Thưa các vị, đêm nay chúng ta không chỉ kỷ niệm sự thịnh vượng của gia đình Lý mà còn là dịp để trưng bày chiếc quạt thêu quý giá của chúng tôi,” Lý đại nhân cất tiếng.
Chiếc quạt thêu, với các họa tiết tỉ mỉ và đường chỉ vàng óng ánh, được đặt trong một khung kính trang trọng giữa phòng khách. Những vị khách đứng xung quanh, không ngừng trầm trồ khen ngợi.
“Chao ôi, thật là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời!” một quý bà nói, mắt sáng lên khi nhìn vào chiếc quạt.
“Quả thật, nó xứng đáng là báu vật của Lý gia,” một người khác thán phục thêm.
Buổi tiệc đang ở đỉnh cao của sự náo nhiệt thì đột nhiên, một tiếng la thất thanh vang lên từ phòng riêng của tiểu thư Lý. “Cứu với! Có ai không?”
Ngay lập tức, một nhóm người hối hả chạy đến phòng của tiểu thư Lý. Cánh cửa bị đẩy ra và một cảnh tượng đáng sợ hiện ra: tiểu thư Lý nằm trên sàn, mặt cô tái nhợt, mắt mở trừng trừng với vẻ kinh hoàng. Và chiếc quạt thêu đã biến mất.
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Lý đại nhân kêu lên, cúi xuống bên con gái, nhưng không có dấu hiệu của sự sống.
Một đám đông hoảng hốt tụ tập quanh hiện trường. Vị quản gia, ông Tôn, vội vàng chạy đến bên Lý đại nhân, khuôn mặt hoang mang.
“Thưa đại nhân, chuyện này là sao?” ông Tôn hỏi, lo lắng.
“Chiếc quạt!” Lý đại nhân nói, giọng run rẩy. “Chiếc quạt thêu đã bị đánh cắp. Đó là báu vật gia đình!”
Từ bên ngoài, một người đàn ông mặc áo đen bước vào phòng. Là Triển Chiêu, thám tử nổi tiếng của Khai Phong phủ. Ông nhìn quanh hiện trường với sự tập trung cao độ, ánh mắt sắc bén như dao.
“Xin chào Lý đại nhân, tôi là Triển Chiêu. Tôi đã nghe về vụ việc và đến ngay lập tức,” Triển Chiêu nói, rồi cúi người kiểm tra hiện trường.
Một quý ông, có vẻ bối rối, bước đến gần Triển Chiêu. “Tôi là Ngô lão gia, một người bạn cũ của Lý đại nhân. Tôi muốn giúp đỡ.”
Triển Chiêu gật đầu. “Tốt. Nếu có ai thấy gì bất thường hoặc có thông tin gì, hãy báo ngay cho tôi.”
Triển Chiêu quan sát kỹ càng mọi ngóc ngách trong phòng. Ông nhận thấy rằng các cửa sổ đều đóng kín, không có dấu hiệu của sự xâm nhập. Tuy nhiên, có một sợi chỉ vàng nhỏ nằm trên sàn gần thi thể của tiểu thư Lý.
“Đây là manh mối đầu tiên,” Triển Chiêu lẩm bẩm. Ông nhặt sợi chỉ lên và quay sang Lý đại nhân. “Có ai trong số các khách mời đã tiếp xúc với tiểu thư Lý hoặc chiếc quạt thêu không?”
Lý đại nhân nhíu mày. “Tôi không nghĩ vậy. Nhưng chúng tôi có nhiều khách quý, tôi không thể chắc chắn.”
Triển Chiêu gật đầu, rồi quay sang ông Tôn. “Quản gia, xin ông hãy triệu tập tất cả những người có mặt tại buổi tiệc và yêu cầu họ ở lại. Chúng tôi sẽ cần phỏng vấn tất cả để tìm ra bất kỳ thông tin nào có thể giúp chúng tôi giải quyết vụ án này.”
Ông Tôn nhanh chóng thực hiện yêu cầu, và một lát sau, tất cả khách mời được tập trung tại phòng chính của dinh thự. Trong khi đó, Triển Chiêu tiếp tục điều tra và ghi chép lại những chi tiết quan trọng.
Khi mọi người đã tập trung đông đủ, Triển Chiêu đứng trước đám đông, ánh mắt sắc sảo và giọng nói nghiêm túc.
“Thưa các vị, tôi yêu cầu mọi người hợp tác để làm sáng tỏ vụ án này. Chúng tôi đang tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể dẫn đến kẻ đã thực hiện hành vi này. Nếu ai biết gì, xin hãy lên tiếng.”
Phòng khách lặng im như tờ. Các quý tộc nhìn nhau với vẻ lo lắng và bối rối. Vụ án đang mở ra một mớ bòng bong phức tạp, và Triển Chiêu biết rằng việc tìm ra thủ phạm sẽ không dễ dàng chút nào. Nhưng ông cũng hiểu rằng, chỉ khi làm việc cùng nhau, mới có thể sáng tỏ được bí ẩn đằng sau vụ trộm và cái chết bi thảm của tiểu thư Lý.
Cảnh kết thúc với ánh sáng mờ dần, báo hiệu cho những diễn biến sắp tới trong cuộc điều tra đầy căng thẳng và bí ẩn.