Vụ Án Của Ngôi Mộ Bị Nguyền Rủa - Chương 1
Chương 1: Bóng đêm phủ xuống Khai Phong
Khu nghĩa địa Khai Phong, đêm khuya…
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm lên khu nghĩa địa của Khai Phong. Bầu trời không một ngôi sao, chỉ có ánh trăng mờ ảo lọt qua những đám mây đen kịt. Tiếng gió rít qua những hàng cây cổ thụ, tạo nên những âm thanh rùng rợn như tiếng thì thầm của những linh hồn lạc lối.
Đột nhiên, một tiếng hét chói tai vang lên, xé toạc màn đêm yên tĩnh. Âm thanh ghê rợn đó làm rung chuyển cả những ngôi nhà gần đó. Những người dân sống quanh nghĩa địa bật dậy, đôi mắt hoảng sợ nhìn ra cửa sổ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Là tiếng hét từ khu nghĩa địa!” một người phụ nữ run rẩy thì thầm với chồng mình.
“Có ai đó gặp chuyện rồi!” Người chồng gật đầu, mắt anh ta đầy lo lắng. “Chúng ta phải báo với quan phủ!”
Nhà của Bao Chửng, sáng hôm sau…
Trời đã sáng, nhưng không khí trong thành Khai Phong vẫn nặng nề. Bao Chửng đang ngồi trong thư phòng, lắng nghe những lời tường thuật từ nha dịch Tiểu Dương, người được cử đi điều tra sự việc trong đêm.
“Bẩm đại nhân,” Tiểu Dương cung kính báo cáo, “đêm qua có một tiếng hét phát ra từ khu nghĩa địa. Khi chúng tôi đến nơi, chỉ thấy thi thể của một người đàn ông nằm gần một ngôi mộ cổ vừa được khai quật. Trên khuôn mặt ông ta… là sự kinh hoàng tột độ.”
Bao Chửng ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh nhưng chứa đựng sự lo lắng. “Ngươi có điều tra xem người đó là ai không?”
“Thưa đại nhân, người chết là Lưu Lâm, một người thợ đào mộ. Hắn là một trong những người đã tham gia khai quật ngôi mộ cổ mà dân gian đồn đại là bị nguyền rủa.”
“Nguyền rủa?” Bao Chửng cau mày. “Lời nguyền là do con người dựng lên. Nhưng cái chết này có thể là do điều gì đó khác. Ta cần đến hiện trường ngay.”
Khu nghĩa địa Khai Phong, ban ngày…
Bao Chửng cùng thám tử Triển Chiêu đến khu nghĩa địa. Không khí nơi này lạnh lẽo lạ thường dù trời đã sáng. Bao Chửng đứng trước ngôi mộ cổ, đôi mắt ông nhìn chăm chú vào bia đá cũ kỹ, nơi có những dòng chữ kỳ lạ được khắc lên.
Triển Chiêu, với sự nhạy bén của một thám tử tài ba, cúi xuống xem xét thi thể của Lưu Lâm. “Đại nhân, gương mặt này thể hiện sự sợ hãi tột cùng. Nhưng không có vết thương nào trên cơ thể. Chỉ có thể là…”
“Là gì?” Bao Chửng hỏi, giọng nghiêm nghị.
“Có thể hắn chết vì sợ hãi,” Triển Chiêu suy đoán. “Nhưng điều gì đã khiến hắn sợ hãi đến mức chết ngay lập tức?”
Bao Chửng không trả lời ngay. Ông quay lại ngắm nhìn ngôi mộ cổ. “Ngôi mộ này thuộc về ai?”
“Thưa đại nhân, theo hồ sơ lưu trữ, đây là mộ của một vị quý tộc từ triều đại trước. Người dân trong vùng nói rằng, trước khi chết, vị quý tộc này đã nguyền rủa tất cả những ai dám quấy rối giấc ngủ ngàn thu của mình.”
Triển Chiêu nhíu mày. “Lời nguyền chỉ là mê tín dị đoan. Nhưng việc khai quật ngôi mộ này có thể đã chạm đến điều gì đó mà chúng ta chưa biết.”
Bao Chửng trầm ngâm. “Ta không tin vào lời nguyền, nhưng không thể phủ nhận rằng đã có ba người chết liên quan đến ngôi mộ này. Chúng ta cần điều tra sâu hơn.”
Phòng thẩm vấn của Bao Chửng, chiều hôm đó…
Bao Chửng ngồi đối diện với người trông coi nghĩa địa, một người đàn ông gầy gò và lấm lét. “Ngươi là người đã chứng kiến sự việc đêm qua. Hãy kể lại mọi thứ từ đầu đến cuối.”
Người đàn ông run rẩy, cúi đầu. “Bẩm đại nhân, đêm qua tôi đang tuần tra thì nghe thấy tiếng hét vang lên từ phía ngôi mộ cổ. Khi tôi chạy tới, đã thấy Lưu Lâm ngã gục trên mặt đất, mắt trợn trừng như thấy quỷ. Tôi… tôi thật sự không biết gì hơn, đại nhân ơi!”
Bao Chửng nhìn sâu vào mắt người đàn ông, giọng trầm tĩnh nhưng đầy uy quyền. “Ngươi có thấy ai khác quanh đó không? Có ai lạ mặt xuất hiện gần ngôi mộ?”
Người đàn ông lắc đầu. “Không, thưa đại nhân. Tôi không thấy ai cả. Chỉ có Lưu Lâm và tiếng gió rít qua các ngôi mộ.”
Triển Chiêu, đứng gần đó, quan sát kỹ người đàn ông. Anh thấy sự sợ hãi không chỉ trong giọng nói mà còn trong cả cơ thể run rẩy của ông ta. “Có thể có kẻ đã lợi dụng bóng tối để giấu đi dấu vết của mình,” anh thầm nghĩ.
Trở lại tư dinh của Bao Chửng, tối hôm đó…
Sau khi kết thúc buổi thẩm vấn, Bao Chửng và Triển Chiêu ngồi lại trong phòng làm việc của vị quan. Trên bàn là những tài liệu về ngôi mộ cổ và những cái chết liên quan.
“Triển Chiêu,” Bao Chửng chậm rãi nói, “ngươi nghĩ sao về lời nguyền?”
“Bẩm đại nhân, tôi không tin vào mê tín, nhưng rõ ràng có điều gì đó bất thường. Những cái chết này không thể là ngẫu nhiên.”
Bao Chửng gật đầu. “Chính vì thế, ta muốn ngươi điều tra thêm về những người đã tham gia vào việc khai quật ngôi mộ. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy manh mối dẫn tới sự thật.”
“Tuân lệnh, đại nhân,” Triển Chiêu đáp, ánh mắt anh lóe lên sự quyết tâm.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm lại một lần nữa bao phủ lên Khai Phong. Nhưng lần này, trong bóng đêm đó, có những cặp mắt đang theo dõi, âm mưu và hiểm ác. Những lời nguyền, những bí mật chôn vùi trong quá khứ, đang dần dần nổi lên mặt nước, chờ đợi để được phơi bày dưới ánh sáng công lý.
(Chương 1 kết thúc)