Vụ Án Của Ngôi Mộ Bị Nguyền Rủa - Chương 10
Chương 10: Ánh sáng công lý
Thành Khai Phong, trước bình minh…
Trước khi ánh sáng đầu tiên của bình minh ló dạng, các con phố của Khai Phong đã trở nên nhộn nhịp một cách bất thường. Các nha dịch di chuyển lặng lẽ qua các ngõ ngách, chuẩn bị cho một cuộc đột kích lớn. Bao Chửng và Triển Chiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, biết rằng hôm nay sẽ là ngày quyết định để chấm dứt những âm mưu đen tối đã làm rung chuyển thành phố trong suốt thời gian qua.
“Đại nhân, tất cả đã vào vị trí,” Triển Chiêu báo cáo, ánh mắt anh ánh lên sự cương quyết.
Bao Chửng đứng trên một tòa nhà cao, nhìn xuống toàn cảnh thành phố. Ông biết rằng cuộc tấn công này phải được tiến hành một cách hoàn hảo, không cho kẻ thù bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.
“Chúng ta sẽ bắt đầu ngay khi trời sáng,” Bao Chửng nói, giọng ông đầy uy quyền nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. “Chúng ta sẽ đưa mọi kẻ liên quan đến ánh sáng công lý.”
Căn cứ bí mật của tổ chức, bình minh…
Khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới chiếu xuống Khai Phong, các lực lượng của Bao Chửng đồng loạt tấn công. Căn cứ bí mật của tổ chức được phát hiện nằm trong một khu nhà kho bỏ hoang ở rìa thành phố, nơi mà kẻ thương nhân bí ẩn đã từng hoạt động.
Bao Chửng và Triển Chiêu dẫn đầu đội hình tiến vào bên trong. Họ được chào đón bằng tiếng vũ khí và sự kháng cự của những tên thuộc hạ trung thành với tổ chức. Nhưng các nha dịch đã được huấn luyện kỹ càng, và với sự chỉ huy tài tình của Triển Chiêu, họ nhanh chóng vượt qua mọi trở ngại.
“Đừng để ai thoát,” Bao Chửng ra lệnh, thanh kiếm trong tay ông sáng loáng khi ông tiến sâu vào khu nhà. Các nha dịch tiến vào từng căn phòng, bắt giữ mọi kẻ có mặt.
Trong một căn phòng sâu bên trong căn cứ, Bao Chửng và Triển Chiêu phát hiện ra một nhóm người đang tụ tập xung quanh một bàn thờ đầy những biểu tượng kỳ lạ. Chúng là những thành viên chủ chốt của tổ chức, những kẻ đứng sau toàn bộ âm mưu đen tối.
Khi nhận ra mình đã bị bao vây, một trong số chúng – một người đàn ông già với vẻ ngoài xảo quyệt – bước lên trước, cười nhạt. “Bao Chửng, ngươi có thể bắt chúng ta, nhưng những gì chúng ta đã bắt đầu sẽ không bao giờ kết thúc. Quyền lực thực sự sẽ luôn vượt qua công lý của ngươi.”
Bao Chửng bước tới, ánh mắt ông không rời khỏi người đàn ông đó. “Ngươi đã phạm sai lầm lớn khi nghĩ rằng quyền lực có thể thay thế công lý. Những gì các ngươi đã làm sẽ không thể được tha thứ.”
Triển Chiêu tiến lên, rút kiếm và chỉ về phía người đàn ông. “Đầu hàng đi, các ngươi không còn đường thoát.”
Người đàn ông già cười lớn, nhưng đó là một nụ cười đắng cay. “Công lý của ngươi chỉ là một ảo ảnh, Triển Chiêu. Sẽ có kẻ khác tiếp tục công việc của chúng ta, và ngươi sẽ không bao giờ ngăn cản được.”
Bao Chửng không nói gì thêm, ông chỉ ra hiệu cho các nha dịch bắt giữ toàn bộ nhóm người này. Những kẻ chống cự bị khống chế, và căn cứ bí mật của tổ chức nhanh chóng bị kiểm soát hoàn toàn.
Tư dinh của Bao Chửng, chiều hôm đó…
Sau cuộc đột kích, Bao Chửng và Triển Chiêu trở về tư dinh. Cả hai đều biết rằng họ đã thành công, nhưng cũng hiểu rằng cuộc chiến chống lại cái ác sẽ không bao giờ thực sự kết thúc. Những kẻ xấu sẽ luôn xuất hiện, và công lý sẽ phải tiếp tục đấu tranh để duy trì sự bình yên.
“Đại nhân, chúng ta đã bắt giữ toàn bộ thành viên của tổ chức. Nhưng như tên cầm đầu đã nói, có thể còn những kẻ khác ngoài kia,” Triển Chiêu nói, giọng anh trầm ngâm.
Bao Chửng ngồi xuống bàn làm việc, mắt ông nhìn ra ngoài cửa sổ. “Ngươi nói đúng, Triển Chiêu. Nhưng hôm nay, chúng ta đã làm được một việc lớn. Chúng ta đã ngăn chặn một âm mưu đen tối và bảo vệ sự bình yên cho Khai Phong. Đó là nhiệm vụ của chúng ta.”
“Vâng, thưa đại nhân,” Triển Chiêu đáp, ánh mắt anh đầy sự kính trọng. “Ngài luôn biết cách dẫn dắt chúng ta tới chiến thắng.”
Bao Chửng cười nhẹ, rồi nhìn vào những tài liệu trên bàn. “Cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu. Ngươi hãy chuẩn bị báo cáo đầy đủ về vụ án này, và ta sẽ trình lên triều đình. Công lý phải được thực thi, và những kẻ ác phải bị trừng phạt.”
Triển Chiêu gật đầu, rồi rời khỏi phòng để bắt đầu công việc. Bao Chửng ngồi lại một mình, cảm nhận được sự bình yên đang trở lại với Khai Phong. Nhưng trong lòng ông, ngọn lửa của công lý vẫn cháy sáng, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào trong tương lai.
Thành Khai Phong, buổi tối…
Khi màn đêm buông xuống, Khai Phong trở nên yên ắng và thanh bình. Người dân tiếp tục cuộc sống thường nhật, không hay biết rằng họ vừa trải qua một cơn sóng ngầm của những âm mưu và nguy hiểm. Công lý đã chiến thắng, và thành phố lại một lần nữa được bảo vệ bởi những người như Bao Chửng và Triển Chiêu.
Trong tư dinh của mình, Bao Chửng nhìn ra bầu trời đêm, cảm nhận được sự bình yên hiếm có. Ông biết rằng công việc của mình chưa kết thúc, nhưng ông cũng biết rằng ngày hôm nay, ông đã mang lại công lý cho những người đã bị hại, và đó là điều đáng tự hào.
“Ánh sáng công lý sẽ không bao giờ tắt,” Bao Chửng thì thầm, như một lời nhắc nhở cho chính mình và cho cả thế hệ mai sau.
Trong bóng tối của đêm, ánh sáng của công lý vẫn luôn tỏa sáng, soi đường cho những người bảo vệ nó và làm mờ đi bóng tối của sự ác.
(Chương 10 kết thúc)