Vụ Án Của Ngôi Mộ Bị Nguyền Rủa - Chương 4
Chương 4: Manh mối từ quá khứ
Tư dinh của Bao Chửng, sáng sớm hôm sau…
Bao Chửng ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt sắc bén lướt qua những tài liệu liên quan đến vụ án. Những ghi chép cũ kỹ về ngôi mộ cổ, về vị quý tộc họ Trương, và những lời đồn đại về lời nguyền. Trong đầu ông, những mảnh ghép của vụ án đang dần dần xếp lại với nhau, nhưng vẫn còn nhiều khoảng trống cần lấp đầy.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của Bao Chửng. Ông ngẩng đầu lên, thấy Triển Chiêu bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đại nhân, ta đã thẩm vấn các thầy lang và những người bán thuốc trong vùng,” Triển Chiêu bắt đầu, “nhưng không ai thừa nhận đã bán loại thuốc gây ảo giác mà chúng ta tìm thấy. Tuy nhiên, có một thầy lang lớn tuổi kể lại rằng, nhiều năm trước, đã có một kẻ lạ mặt tìm đến ông để mua một loại thuốc tương tự.”
“Người đó là ai?” Bao Chửng hỏi, đôi mắt ông không rời Triển Chiêu.
“Thầy lang nói rằng kẻ lạ mặt đó là một người đàn ông trung niên, có vẻ ngoài đáng sợ, và đặc biệt là hắn luôn đeo một chiếc mặt nạ che gần hết khuôn mặt. Sau khi mua thuốc, hắn biến mất và không ai biết hắn đi đâu,” Triển Chiêu trả lời.
Bao Chửng trầm ngâm. “Một kẻ đeo mặt nạ? Điều này có thể giải thích vì sao không ai nhận ra hắn. Ngươi có điều tra thêm được gì từ người đó không?”
Triển Chiêu lắc đầu. “Không có thêm chi tiết nào hữu ích. Tuy nhiên, ta đã tìm thấy một tài liệu cổ mà ngài có thể quan tâm.”
Triển Chiêu đặt trước mặt Bao Chửng một cuốn sách cũ, bìa da đã sờn rách theo thời gian. “Đây là quyển sách ghi chép về các nghi lễ cổ xưa liên quan đến các ngôi mộ bị nguyền rủa. Ta tìm thấy nó trong thư viện hoàng gia.”
Bao Chửng mở quyển sách, mắt ông dừng lại ở một trang viết về một nghi lễ gọi là “Nghi lễ buộc hồn.” Đây là một nghi lễ bí mật, được sử dụng để trói buộc linh hồn của người chết vào ngôi mộ của họ, khiến bất kỳ ai dám xâm phạm đều phải gánh chịu sự trừng phạt khủng khiếp.
“Có lẽ vị quý tộc họ Trương đã thực hiện nghi lễ này trước khi chết,” Bao Chửng suy ngẫm. “Nhưng có vẻ như kẻ giết người hiện tại đã tìm ra cách lợi dụng nỗi sợ hãi của người khác, tạo ra những cái chết bí ẩn bằng loại thuốc gây ảo giác.”
“Đại nhân, chúng ta có thể đang đối mặt với một kẻ vô cùng thông minh và xảo quyệt. Hắn biết cách tạo ra những cái chết không để lại dấu vết, lợi dụng sự mê tín của người dân để che giấu hành động của mình,” Triển Chiêu nói, vẻ mặt anh đăm chiêu.
Bao Chửng gật đầu. “Ta đồng ý. Hắn muốn chúng ta tin rằng lời nguyền là có thật, nhưng sự thật là hắn đang che đậy tội ác của mình bằng sự sợ hãi.”
Nhà của người đứng đầu công trình khai quật, buổi chiều…
Bao Chửng và Triển Chiêu đến gặp Từ Đại Nhân, người đứng đầu công trình khai quật ngôi mộ cổ. Ngôi nhà của Từ Đại Nhân nằm ở ngoại ô Khai Phong, xung quanh là những khu vườn rộng lớn và yên bình. Nhưng khi họ đến nơi, một sự im lặng bất thường bao trùm lên khung cảnh.
Bao Chửng bước vào trong nhà, thấy Từ Đại Nhân ngồi một mình trong phòng khách, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng. “Bao Đại Nhân, ta đã mong ngài đến,” Từ Đại Nhân nói, giọng ông ta run rẩy.
“Từ Đại Nhân, chúng ta cần nói chuyện về những cái chết liên quan đến việc khai quật ngôi mộ,” Bao Chửng nói, đôi mắt ông không rời khỏi Từ Đại Nhân.
Từ Đại Nhân cúi đầu, rồi kể lại một cách chậm rãi: “Khi chúng tôi bắt đầu khai quật, có nhiều tin đồn về lời nguyền, nhưng chúng tôi không tin vào chúng. Tuy nhiên, sau khi một số người trong đội ngũ bắt đầu chết bí ẩn, ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn.”
“Ngươi có nghi ngờ ai không?” Triển Chiêu hỏi, ánh mắt anh dò xét.
Từ Đại Nhân lắc đầu. “Không, ta không biết ai có thể làm điều này. Nhưng… ta nhớ rằng có một người đàn ông lạ mặt đã xuất hiện vài ngày trước khi chúng tôi khai quật. Hắn không nói gì nhiều, chỉ quan sát ngôi mộ từ xa, rồi biến mất.”
“Một người đàn ông lạ mặt?” Bao Chửng hỏi, ánh mắt ông chợt sáng lên.
“Đúng vậy, hắn có dáng vẻ đáng sợ, và đôi mắt sắc lạnh như băng. Ta cảm thấy hắn không giống những người bình thường khác, nhưng không có lý do gì để nghi ngờ hắn lúc đó.”
Bao Chửng đứng dậy, ánh mắt ông dõi xa xăm. “Có vẻ như kẻ đó chính là mắt xích quan trọng trong vụ án này. Hắn đã theo dõi công trình khai quật và có thể đã tiếp cận những người tham gia để thực hiện kế hoạch của mình.”
“Ta sẽ cho người truy tìm kẻ lạ mặt này,” Triển Chiêu nói, sự quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Tư dinh của Bao Chửng, đêm khuya…
Khi đêm xuống, Bao Chửng ngồi một mình trong thư phòng, ánh đèn lờ mờ soi rọi khuôn mặt ông. Những suy nghĩ về vụ án không ngừng cuộn trào trong tâm trí ông. Kẻ đứng sau những cái chết này là ai? Hắn có mục đích gì? Và làm thế nào để chặn đứng kế hoạch của hắn trước khi có thêm người bị giết?
Bao Chửng biết rằng thời gian không đứng về phía ông. Kẻ giết người có thể đang âm thầm tiếp tục hành động, và bất kỳ ai liên quan đến ngôi mộ cổ cũng đều có thể trở thành mục tiêu tiếp theo.
Trong bóng tối, Bao Chửng thầm hứa sẽ lôi kẻ thủ ác ra ánh sáng và đem lại công lý cho những người đã chết. Ông đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, và chuẩn bị cho một cuộc chiến đầy cam go phía trước.
(Chương 4 kết thúc)