Vụ Án Của Ngôi Mộ Bị Nguyền Rủa - Chương 5
Chương 5: Bóng đen trong bóng tối
Tư dinh của Bao Chửng, sáng sớm hôm sau…
Bao Chửng và Triển Chiêu đã thức trắng đêm, bàn bạc về manh mối mới phát hiện được từ Từ Đại Nhân. Ánh sáng ban mai lọt qua khung cửa sổ, soi rõ những nếp nhăn trên trán Bao Chửng, dấu hiệu của sự căng thẳng và trăn trở không ngừng.
“Triển Chiêu, ta cần ngươi tìm ra người đàn ông lạ mặt đó. Hắn có thể là chìa khóa giải quyết vụ án này,” Bao Chửng nói, giọng ông đầy uy nghi nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
“Đại nhân, ta sẽ bắt đầu ngay. Ta sẽ hỏi thăm những người sống gần nghĩa địa và những ai đã chứng kiến hắn xuất hiện,” Triển Chiêu đáp, ánh mắt anh sáng lên sự quyết tâm.
“Cẩn thận, Triển Chiêu. Kẻ này rất nguy hiểm. Nếu hắn đã giết nhiều người như vậy mà không để lại dấu vết, chắc chắn hắn không phải là kẻ tầm thường,” Bao Chửng nhắc nhở.
Triển Chiêu gật đầu rồi rời đi, quyết tâm tìm ra kẻ thủ ác đang lẩn trốn trong bóng tối.
Khu vực nghĩa địa, buổi trưa…
Triển Chiêu đi qua các ngôi nhà gần khu vực nghĩa địa, hỏi thăm từng người dân về kẻ lạ mặt mà Từ Đại Nhân đã miêu tả. Nhiều người chỉ nghe qua lời đồn, nhưng không ai trực tiếp nhìn thấy kẻ đó ngoài một bà lão sống gần nghĩa địa.
“Bẩm Triển hộ vệ, ta có thấy một người đàn ông cao lớn, mặt đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ, thường xuất hiện vào lúc chiều tà,” bà lão kể, giọng bà run rẩy nhưng rõ ràng.
“Hắn có nói gì với bà không?” Triển Chiêu hỏi, chú tâm lắng nghe.
“Không, hắn không nói một lời nào. Chỉ đứng đó, nhìn chăm chăm vào nghĩa địa. Ta cảm thấy rợn người mỗi khi nhìn thấy hắn, nhưng không dám hỏi han gì,” bà lão đáp, tay run run nắm lấy chiếc khăn quàng cổ.
“Bà có thấy hắn đi về hướng nào không?” Triển Chiêu tiếp tục hỏi.
“Hắn thường đi về hướng ngôi đền bỏ hoang phía bắc. Ngôi đền đó đã bị bỏ hoang từ lâu, không ai dám đến gần vì người ta nói rằng nó bị nguyền rủa,” bà lão nói, giọng nói của bà nhỏ dần như sợ rằng lời nguyền có thể nghe thấy.
Triển Chiêu cảm ơn bà lão rồi nhanh chóng rời đi, hướng về ngôi đền bỏ hoang mà bà vừa nhắc đến.
Ngôi đền bỏ hoang, chiều muộn…
Ngôi đền nằm sâu trong rừng, nơi mà ánh sáng mặt trời khó lòng lọt qua được tán cây rậm rạp. Triển Chiêu đến nơi, thấy ngôi đền cũ kỹ và đầy rêu phong, tỏa ra một không khí u ám và lạnh lẽo. Cửa đền đã mục nát, những bức tượng thần linh bên trong cũng bị thời gian tàn phá không thương tiếc.
Triển Chiêu bước vào, tay đặt trên chuôi kiếm, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh. Bên trong đền, không có dấu hiệu của sự sống, chỉ có những âm thanh rì rào của gió và tiếng cọt kẹt của gỗ mục.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng động nhỏ từ phía sau một bức tượng lớn ở góc đền. Triển Chiêu rút kiếm, bước nhẹ nhàng về phía đó. Khi đến gần, anh phát hiện ra một cánh cửa nhỏ bị che giấu phía sau bức tượng.
“Có lẽ đây là nơi hắn ẩn náu,” Triển Chiêu thầm nghĩ, rồi cẩn thận mở cánh cửa.
Bên trong là một căn phòng nhỏ, tối tăm và ẩm ướt. Trên sàn nhà là những vật dụng kỳ lạ: bát đựng đầy bột trắng, những cuộn giấy cũ viết bằng chữ cổ, và một chiếc mặt nạ bằng kim loại, giống hệt mô tả của bà lão.
Triển Chiêu nhặt chiếc mặt nạ lên, cảm thấy nó lạnh lẽo như cái chết. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau. Anh xoay người lại, nhưng không thấy ai. Bóng đen vừa xuất hiện đã biến mất trong bóng tối của ngôi đền.
“Kẻ này quá nhanh và xảo quyệt,” Triển Chiêu thầm nghĩ, nhưng anh không nản lòng. Anh lấy chiếc mặt nạ và một ít bột trắng, rồi rời khỏi ngôi đền, quyết định quay về báo cáo cho Bao Chửng.
Tư dinh của Bao Chửng, buổi tối…
Khi Triển Chiêu trở về, trời đã tối. Bao Chửng đang chờ anh trong thư phòng. Triển Chiêu đặt chiếc mặt nạ và bột trắng lên bàn, kể lại mọi thứ mà anh đã tìm thấy.
“Chiếc mặt nạ này có thể là của kẻ giết người, và bột trắng này có thể chính là chất gây ảo giác đã giết chết các nạn nhân,” Triển Chiêu nói, đôi mắt anh sáng lên sự phẫn nộ.
Bao Chửng cầm chiếc mặt nạ, cảm nhận được sự lạnh lẽo và tăm tối từ nó. “Triển Chiêu, chúng ta đã tiến thêm một bước, nhưng vẫn còn nhiều điều cần làm rõ. Chúng ta phải truy tìm tung tích của kẻ này, và điều tra xem hắn có liên quan đến ai khác hay không.”
“Ta sẽ cho người theo dõi ngôi đền, và tìm hiểu xem kẻ đó có quay lại hay không,” Triển Chiêu nói, vẻ quyết tâm không hề giảm.
Bao Chửng gật đầu. “Hắn đã giết quá nhiều người, và chúng ta không thể để hắn tiếp tục. Ta sẽ ra lệnh cho tất cả các nha dịch trong thành truy tìm kẻ đeo mặt nạ này. Hắn không thể trốn thoát mãi được.”
Thành Khai Phong, đêm khuya…
Trong đêm tối, cả thành Khai Phong như chìm trong sự căng thẳng. Các nha dịch lùng sục khắp nơi, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào của kẻ đeo mặt nạ. Trong khi đó, tại tư dinh của Bao Chửng, một ngọn đèn vẫn sáng, soi rọi lên những kế hoạch và chiến lược đang được vạch ra.
Bóng tối của đêm không chỉ bao trùm lên thành phố, mà còn bao phủ lên tâm trí của Bao Chửng. Ông biết rằng kẻ thù đang rất gần, và cuộc đối đầu giữa họ sẽ không thể tránh khỏi. Bóng đen trong bóng tối vẫn lẩn khuất, nhưng ánh sáng của công lý sẽ không để nó trốn thoát mãi mãi.
(Chương 5 kết thúc)