Vụ Án Của Ngôi Mộ Bị Nguyền Rủa - Chương 7
Chương 7: Lời nguyền hé lộ sự thật
Ngôi đền bỏ hoang, sáng sớm hôm sau…
Mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng mờ nhạt chiếu qua những tán cây rậm rạp, soi rọi khu rừng xung quanh ngôi đền bỏ hoang. Triển Chiêu cùng một nhóm nha dịch đang cẩn thận tiến xuống bờ vực, nơi kẻ lạ mặt đã nhảy xuống vào ngày hôm qua. Mọi thứ xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng chim hót từ xa vọng lại, làm tăng thêm sự căng thẳng trong không khí.
“Cẩn thận, mọi người,” Triển Chiêu nhắc nhở, đôi mắt anh không ngừng tìm kiếm dấu vết của kẻ lạ mặt.
Khi họ đến gần đáy vực, một nha dịch phát hiện một mảnh vải rách nằm vắt trên một tảng đá nhô ra. “Triển hộ vệ, ở đây có mảnh vải rách! Có thể là của hắn.”
Triển Chiêu cúi xuống xem xét mảnh vải, nhận ra đó chính là vải từ bộ áo mà kẻ lạ mặt đã mặc. Nhưng ngoài mảnh vải này, không có dấu hiệu nào khác về sự hiện diện của hắn. Không có thi thể, không có vết máu, chỉ có một không gian trống rỗng và đầy bí ẩn.
“Hắn có thể đã sử dụng lối thoát hiểm nào đó để trốn thoát,” Triển Chiêu suy nghĩ, rồi ra lệnh cho các nha dịch tiếp tục tìm kiếm kỹ lưỡng khắp khu vực. Tuy nhiên, sau nhiều giờ tìm kiếm, họ vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào khác.
Tư dinh của Bao Chửng, buổi chiều…
Bao Chửng ngồi trong thư phòng, tay cầm chiếc mặt nạ mà Triển Chiêu đã mang về. Ông chăm chú nhìn vào nó, cố gắng tìm ra manh mối nào đó có thể giúp giải mã vụ án. Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông. Bao Chửng gọi Triển Chiêu vào phòng.
“Triển Chiêu, ta vừa nghĩ đến một khả năng,” Bao Chửng nói, giọng ông chậm rãi nhưng đầy sự nghiêm trọng. “Nếu kẻ này đã sắp đặt mọi thứ để chúng ta nghĩ rằng hắn đã chết, thì chắc chắn hắn sẽ quay lại để hoàn tất kế hoạch của mình. Ngươi có nhớ về những người đã tham gia khai quật ngôi mộ không?”
“Đại nhân, ta đã xem xét lại danh sách và nhận thấy có một người vẫn chưa bị hại. Đó là Lý Hưng, người phụ trách bảo quản các cổ vật từ ngôi mộ,” Triển Chiêu đáp, mắt anh sáng lên khi nhận ra manh mối quan trọng.
“Chính xác. Nếu kẻ này muốn hoàn thành kế hoạch của mình, Lý Hưng chắc chắn sẽ là mục tiêu tiếp theo. Ta nghĩ rằng kẻ đó không chỉ muốn giết người để che giấu tội ác, mà còn có mục đích khác liên quan đến những cổ vật trong ngôi mộ,” Bao Chửng suy đoán.
“Đại nhân, chúng ta nên bảo vệ Lý Hưng và đặt bẫy để bắt hắn khi hắn quay lại,” Triển Chiêu đề nghị.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ làm như thế. Nhưng cần phải hành động nhanh chóng, vì kẻ này có thể ra tay bất kỳ lúc nào,” Bao Chửng nói, rồi lập tức ra lệnh cho Triển Chiêu chuẩn bị.
Nhà của Lý Hưng, đêm khuya…
Lý Hưng sống trong một ngôi nhà nhỏ ở rìa thành Khai Phong. Khi đêm xuống, những ngọn đèn lồng được thắp sáng quanh nhà, tạo nên một bầu không khí yên bình. Nhưng bên trong ngôi nhà, không khí căng thẳng bao trùm khi Bao Chửng, Triển Chiêu, và một nhóm nha dịch đang ẩn mình, chờ đợi kẻ lạ mặt xuất hiện.
Lý Hưng ngồi trong phòng khách, mắt không ngừng nhìn quanh với sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt. “Bao Đại Nhân, ngài nghĩ rằng kẻ đó sẽ thật sự đến đây sao?”
“Chúng ta không thể chắc chắn, nhưng nếu hắn muốn lấy các cổ vật hoặc xóa hết dấu vết, hắn sẽ phải đến đây,” Bao Chửng đáp, giọng ông đầy sự tự tin và trấn an.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không gian xung quanh trở nên yên lặng đến mức có thể nghe rõ từng tiếng bước chân nhẹ nhàng. Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau nhà, khiến mọi người căng thẳng cảnh giác.
Triển Chiêu ra hiệu cho các nha dịch sẵn sàng, trong khi anh và Bao Chửng lặng lẽ tiến về phía phát ra tiếng động. Họ nhận thấy cửa sau của ngôi nhà bị hé mở, có dấu hiệu vừa bị cạy khóa.
“Đây là lúc,” Triển Chiêu thì thầm, rồi ra hiệu cho một số nha dịch bí mật bao vây ngôi nhà từ phía ngoài, đề phòng kẻ lạ mặt trốn thoát.
Bao Chửng và Triển Chiêu tiếp tục tiến sâu vào ngôi nhà, cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Khi họ đến gần một căn phòng chứa các cổ vật từ ngôi mộ, họ nghe thấy tiếng động nhẹ như ai đó đang tìm kiếm thứ gì đó.
Bao Chửng đưa mắt ra hiệu cho Triển Chiêu. Anh lập tức lao vào phòng, thanh kiếm sáng loáng trong tay. “Đứng lại!”
Bên trong phòng, kẻ lạ mặt với bộ áo đen từ đầu đến chân đang cúi người trước một chiếc hòm gỗ. Khi hắn thấy Triển Chiêu và Bao Chửng xuất hiện, hắn nhanh chóng rút ra một con dao nhỏ và lao về phía họ với sự điên cuồng.
Triển Chiêu nhanh chóng tránh né và vung kiếm, chặn đứng đòn tấn công của hắn. Hai người bắt đầu một trận đấu gay cấn trong căn phòng chật hẹp. Kẻ lạ mặt tỏ ra là một đối thủ đáng gờm, nhưng Triển Chiêu không hề nao núng, dùng hết kỹ năng và sự nhanh nhẹn để đối phó.
Trong lúc đó, Bao Chửng ra lệnh cho các nha dịch xông vào hỗ trợ. Sau một loạt các đòn tấn công và phòng thủ, Triển Chiêu cuối cùng cũng chế ngự được kẻ lạ mặt, đẩy hắn ngã xuống sàn và khóa chặt tay hắn.
“Ngươi không còn đường chạy trốn nữa!” Triển Chiêu nói, giữ chặt kẻ lạ mặt dưới đất.
Bao Chửng bước tới, ánh mắt ông nhìn thẳng vào kẻ lạ mặt, người giờ đây không còn lối thoát. “Hãy nói đi, ngươi làm tất cả điều này vì mục đích gì? Ngươi đang tìm kiếm gì trong ngôi mộ đó?”
Kẻ lạ mặt thở hổn hển, đôi mắt hắn lóe lên sự căm hận và thất bại. “Các ngươi không hiểu gì cả… Ta chỉ đang đòi lại thứ thuộc về mình… Những cổ vật đó…”
“Những cổ vật gì?” Bao Chửng hỏi, giọng ông cứng rắn nhưng vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời.
“Họ đã cướp đi của ta… Đó là quyền lực, là sự vinh quang… Ta chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về dòng tộc ta!” Kẻ lạ mặt hét lên, nhưng giọng hắn dần yếu đi khi thấy mình bị trói chặt và không còn khả năng chống cự.
“Quyền lực không phải thứ mà ngươi có thể lấy lại bằng cách giết người vô tội,” Bao Chửng đáp, ánh mắt ông sắc lạnh. “Ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả những gì ngươi đã làm.”
Kẻ lạ mặt không nói gì thêm, hắn cúi đầu, biết rằng mình đã thất bại hoàn toàn. Bao Chửng ra lệnh cho các nha dịch đưa hắn về giam giữ, trong khi Triển Chiêu và Lý Hưng thở phào nhẹ nhõm.
Tư dinh của Bao Chửng, sáng hôm sau…
Khi mặt trời lên, Bao Chửng ngồi trong phòng làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt trầm tư. Vụ án về ngôi mộ bị nguyền rủa đã gần như kết thúc, nhưng những suy nghĩ về việc quyền lực và lòng tham đã khiến con người trở nên mù quáng vẫn khiến ông day dứt.
Triển Chiêu bước vào, cung kính nói, “Đại nhân, kẻ lạ mặt đã thú nhận tất cả. Hắn là hậu duệ của vị quý tộc họ Trương, kẻ đã bị phản bội và mất hết quyền lực. Hắn tin rằng các cổ vật trong ngôi mộ có thể giúp hắn phục hưng dòng tộc.”
Bao Chửng gật đầu, thở dài. “Quyền lực là thứ có thể làm mờ mắt con người. Nhưng dù là lý do gì, việc giết hại người khác là không thể tha thứ. Hắn sẽ phải đối mặt với công lý.”
Triển Chiêu khẽ khom người. “Đại nhân, ngài đã làm rất tốt. Chúng ta đã chấm dứt lời nguyền này và mang lại sự bình yên cho Khai Phong.”
Bao Chửng cười nhẹ, rồi quay lại nhìn những tài liệu còn dang dở trên bàn. “Công lý đã được thực thi, nhưng vẫn còn nhiều việc cần làm, Triển Chiêu. Chúng ta không thể để lòng tham và quyền lực làm lu mờ lương tri của mình.”
Triển Chiêu gật đầu, rồi rời khỏi phòng, để lại Bao Chửng tiếp tục công việc của mình. Ngoài kia, ánh mặt trời sáng rực rỡ, chiếu sáng Khai Phong, nơi mà bóng tối của sự sợ hãi và cái ác vừa bị xóa bỏ.
(Chương 7 kết thúc)