Vụ Án Của Ngôi Mộ Bị Nguyền Rủa - Chương 8
Chương 8: Kẻ đứng sau màn bí ẩn
Tư dinh của Bao Chửng, sáng sớm…
Sau khi kẻ lạ mặt bị bắt giữ, Khai Phong trở lại nhịp sống bình thường, nhưng trong tâm trí Bao Chửng, vụ án vẫn còn nhiều điều chưa được làm sáng tỏ. Ông ngồi trong thư phòng, ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, khiến không gian trở nên ấm áp hơn. Nhưng điều đó không thể làm dịu đi những suy nghĩ trong lòng ông.
Triển Chiêu bước vào, mang theo một tập tài liệu mới. “Đại nhân, ta đã kiểm tra kỹ lưỡng tất cả các cổ vật mà chúng ta thu hồi từ ngôi mộ. Không có gì bất thường, chỉ là những món đồ cổ thông thường, không có giá trị lớn về quyền lực hay sức mạnh như kẻ lạ mặt đã tuyên bố.”
Bao Chửng cau mày. “Vậy thì điều gì đã khiến hắn tin rằng những cổ vật này có thể giúp hắn phục hưng dòng tộc? Có lẽ hắn đã bị lừa hoặc hiểu nhầm điều gì đó.”
“Đại nhân, có khả năng có kẻ khác đứng sau lưng hắn, thao túng hắn để đạt được mục đích nào đó. Chúng ta cần tìm ra kẻ đó,” Triển Chiêu đề xuất.
Bao Chửng gật đầu. “Ngươi nói đúng. Kẻ lạ mặt chỉ là một con tốt trong ván cờ này. Có thể hắn đã bị lợi dụng mà không hề hay biết.”
Nhà tù Khai Phong, buổi chiều…
Bao Chửng và Triển Chiêu đến nhà tù nơi kẻ lạ mặt đang bị giam giữ. Hắn ngồi lặng lẽ trong một góc, đôi mắt trống rỗng và mệt mỏi sau những ngày bị thẩm vấn và tra khảo. Khi thấy Bao Chửng bước vào, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn sự điên cuồng như trước, mà thay vào đó là sự cam chịu.
“Ngươi đã nói rằng ngươi làm tất cả để lấy lại quyền lực và vinh quang cho dòng tộc,” Bao Chửng mở lời. “Nhưng thực tế không có gì trong những cổ vật mà ngươi tìm kiếm có thể giúp ngươi đạt được điều đó. Vậy ai đã nói với ngươi về điều này? Ai đã thao túng ngươi?”
Kẻ lạ mặt nhìn Bao Chửng trong giây lát, rồi thở dài nặng nề. “Ta đã bị lừa dối, phải không? Những gì ta tin tưởng đều chỉ là ảo tưởng…”
“Đúng vậy. Kẻ đã cung cấp thông tin cho ngươi không phải là người bạn, mà là kẻ thù. Hắn muốn ngươi làm việc cho hắn, nhưng không nói cho ngươi sự thật,” Bao Chửng nói, giọng ông không còn sự cứng rắn mà trở nên mềm mỏng hơn.
“Hắn nói với ta rằng những cổ vật trong ngôi mộ sẽ giúp ta kiểm soát sức mạnh huyền bí, giúp ta khôi phục lại dòng tộc của mình. Hắn… hắn là một thương nhân, luôn mặc áo đen và đeo mặt nạ khi gặp ta. Hắn xuất hiện trong bóng tối, giống như một bóng ma, và luôn biết cách thuyết phục ta làm theo lời hắn,” kẻ lạ mặt kể lại, đôi mắt hắn lộ rõ sự thất vọng và đau khổ.
“Ngươi có biết tên của hắn không?” Triển Chiêu hỏi, giọng anh đầy sự quan tâm.
Kẻ lạ mặt lắc đầu. “Hắn không bao giờ nói tên thật của mình. Nhưng hắn biết quá nhiều về ngôi mộ và quá khứ của dòng tộc ta. Hắn nói rằng hắn đã nghiên cứu về dòng tộc ta trong nhiều năm và muốn giúp ta phục hưng nó. Nhưng giờ ta nhận ra rằng, tất cả chỉ là dối trá.”
Bao Chửng im lặng một lúc, rồi nói, “Ngươi đã phạm sai lầm lớn khi tin tưởng hắn, nhưng vẫn còn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Hãy hợp tác với chúng ta để bắt được kẻ đứng sau màn này.”
Kẻ lạ mặt cúi đầu, giọng hắn thì thầm, “Ta không còn gì để mất nữa. Nếu có thể giúp ngài bắt được hắn, ta sẵn sàng hợp tác.”
Tư dinh của Bao Chửng, tối hôm đó…
Bao Chửng ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn lồng chiếu sáng những tài liệu trải đầy trên bàn. Ông cảm thấy gánh nặng của vụ án này ngày càng lớn, khi nhận ra rằng có một kẻ thông minh và nguy hiểm đang giấu mình trong bóng tối.
Triển Chiêu bước vào, mang theo một bức thư. “Đại nhân, ta đã điều tra và phát hiện một điều kỳ lạ. Có một thương nhân bí ẩn đã xuất hiện ở Khai Phong trong những năm gần đây. Hắn không bao giờ lộ mặt, chỉ giao dịch vào ban đêm và luôn đeo mặt nạ. Hắn là một kẻ rất quyền lực trong giới ngầm, nhưng không ai biết danh tính thật của hắn.”
Bao Chửng cầm lấy bức thư, đọc qua những thông tin mà Triển Chiêu đã thu thập được. “Người này có thể chính là kẻ đã thao túng kẻ lạ mặt kia. Hắn dùng những lời hứa hẹn về quyền lực để lừa người khác làm theo ý mình.”
“Chúng ta cần phải tìm ra hắn trước khi hắn kịp thực hiện thêm bất kỳ âm mưu nào khác,” Triển Chiêu nói, giọng anh đầy quyết tâm.
“Ta sẽ ra lệnh cho tất cả các lực lượng trong thành truy tìm kẻ này. Hắn không thể trốn thoát mãi được,” Bao Chửng nói, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm.
Thành Khai Phong, đêm khuya…
Trong đêm tối, các nha dịch tỏa ra khắp các con phố, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về kẻ thương nhân bí ẩn. Họ lùng sục từng ngõ ngách, hỏi thăm những người buôn bán và dân chúng, nhưng không ai dám nói nhiều về kẻ đó. Sự sợ hãi dường như đã ăn sâu vào lòng người dân, khiến họ dè dặt khi nhắc đến tên hắn.
Bao Chửng ngồi trong tư dinh, chờ đợi tin tức từ các nhóm nha dịch. Ông biết rằng kẻ này không dễ bị bắt, nhưng ông cũng biết rằng công lý sẽ không bỏ qua cho kẻ nào đã gieo rắc tội ác.
Khi đêm dần trôi, một nha dịch trẻ chạy đến báo tin. “Đại nhân, chúng ta đã tìm thấy một người dân sẵn lòng nói chuyện. Ông ta nói rằng đã từng thấy kẻ thương nhân bí ẩn đó xuất hiện gần một khu vực buôn bán vào ban đêm, và có thể giúp chúng ta tìm ra hắn.”
Bao Chửng gật đầu, đứng dậy. “Triển Chiêu, chúng ta sẽ đi ngay. Hãy chuẩn bị tất cả những gì cần thiết.”
Triển Chiêu nhanh chóng ra lệnh cho các nha dịch chuẩn bị, và cả nhóm nhanh chóng di chuyển đến khu vực được nhắc đến.
Khu buôn bán ở rìa thành Khai Phong, gần nửa đêm…
Khu buôn bán nằm ở rìa thành Khai Phong, nơi những thương nhân thường tụ họp để giao dịch hàng hóa từ khắp nơi. Nhưng vào ban đêm, nơi này trở nên hoang vắng và đầy bí ẩn. Bao Chửng và Triển Chiêu, cùng với nhóm nha dịch, âm thầm tiến vào khu vực, mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Người dân báo tin, một ông lão gầy gò, chỉ tay về phía một tòa nhà cũ kỹ nằm ở góc khu chợ. “Thưa đại nhân, ta đã thấy hắn đi vào tòa nhà đó vài lần vào ban đêm. Hắn không ở lâu, nhưng luôn có những kẻ lạ mặt đi theo hắn.”
Bao Chửng cảm ơn ông lão rồi ra hiệu cho nhóm nha dịch bao vây tòa nhà. Triển Chiêu dẫn đầu, nhẹ nhàng tiến đến cánh cửa gỗ đã mục nát, rồi đẩy nhẹ. Cửa mở ra với tiếng kẽo kẹt, để lộ một căn phòng tối om và lạnh lẽo bên trong.
Bên trong, ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu soi rọi một bàn gỗ lớn, trên đó là những cuộn giấy cổ và các dụng cụ bí ẩn. Một người đàn ông với chiếc mặt nạ đen đang cúi người, chăm chú vào công việc của mình, không hề nhận ra sự hiện diện của Bao Chửng và Triển Chiêu.
“Kẻ thương nhân bí ẩn,” Bao Chửng lên tiếng, giọng ông đầy uy lực. “Ngươi đã bị bao vây. Hãy đầu hàng ngay lập tức.”
Người đàn ông giật mình, quay lại nhìn Bao Chửng. Đôi mắt hắn lóe lên sự sợ hãi, nhưng ngay sau đó, hắn lấy lại bình tĩnh, cười nhạt. “Bao Chửng, ta đã không nghĩ rằng ngươi có thể lần ra ta nhanh đến vậy. Nhưng ngươi nghĩ rằng có thể bắt ta dễ dàng sao?”
Triển Chiêu rút kiếm, chuẩn bị sẵn sàng. “Ngươi không còn đường chạy trốn nữa. Đừng để mọi việc trở nên tồi tệ hơn.”
Kẻ thương nhân bí ẩn nhìn quanh, nhận ra rằng mình đã bị bao vây. Hắn thở dài, bỏ chiếc mặt nạ ra, để lộ một khuôn mặt lạnh lùng và đáng sợ. “Được thôi, ta sẽ không chống cự. Nhưng ngươi có biết, Bao Chửng, ta đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu. Ngươi có thể bắt ta, nhưng những gì ta đã bắt đầu sẽ không bao giờ dừng lại.”
Bao Chửng bước tới, ánh mắt ông không chút dao động. “Công lý sẽ chiến thắng. Ngươi có thể có kế hoạch, nhưng kẻ ác không bao giờ thắng được cái thiện. Ngươi sẽ phải đối mặt với những tội ác mà ngươi đã gây ra.”
Kẻ thương nhân bí ẩn bị còng tay và dẫn đi, trong khi Bao Chửng và Triển Chiêu nhìn quanh căn phòng đầy bí ẩn. Họ biết rằng vụ án này đã bước vào giai đoạn cuối cùng, nhưng vẫn còn nhiều điều cần làm rõ.
Tư dinh của Bao Chửng, sáng hôm sau…
Mặt trời lên, chiếu sáng toàn thành Khai Phong. Trong tư dinh của Bao Chửng, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn khi kẻ thương nhân bí ẩn đã bị bắt. Nhưng Bao Chửng vẫn cảm thấy không thể hoàn toàn yên tâm.
“Triển Chiêu, chúng ta đã bắt được kẻ đứng sau tất cả, nhưng ta vẫn cảm thấy rằng có điều gì đó còn thiếu,” Bao Chửng nói, giọng ông trầm ngâm.
“Đại nhân, ngài nghĩ rằng hắn có thể đã có đồng bọn hay kế hoạch dự phòng nào khác sao?” Triển Chiêu hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự lo lắng.
“Có thể. Nhưng giờ đây, ta muốn tập trung vào việc khám phá những bí mật mà hắn đã để lại. Chúng ta phải đảm bảo rằng không có gì bị bỏ sót,” Bao Chửng đáp.
Triển Chiêu gật đầu, và cả hai bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thẩm vấn kẻ thương nhân bí ẩn, quyết tâm đưa mọi sự thật ra ánh sáng.
(Chương 8 kết thúc)