Vụ Án Của Người Chăn Cừu - Chương 1
Chương 1: Cuộc hành trình xuyên thời gian
Bầu trời thành phố đêm ấy đen kịt, chỉ có ánh đèn lấp lánh từ những tòa nhà cao tầng mới có thể xuyên qua được màn đêm dày đặc. Thám tử Lâm, với chiếc áo khoác da đen phủ kín vai, đang chăm chú quan sát hiện trường vụ án. Một người đàn ông đã bị sát hại tại một khu phố sầm uất, nhưng bằng chứng tại hiện trường lại quá ít ỏi để có thể xác định được hung thủ.
“Lạ thật, không có dấu vân tay, không có vết máu nào ngoài vết đâm chí mạng…” Lâm lẩm bẩm, đầu óc anh đang suy nghĩ cật lực để tìm ra manh mối. Trong khi đó, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, làm lay động những tờ giấy vụn trên đường.
Bất thình lình, ánh sáng chói lòa bùng phát từ một góc đường. Ánh sáng đó mạnh đến mức Lâm phải đưa tay lên che mắt. Trước khi anh kịp hiểu chuyện gì xảy ra, mặt đất dưới chân anh đột nhiên rung chuyển, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đang kéo anh vào một không gian khác. Lâm cảm thấy mình đang bị cuốn vào một xoáy lốc thời gian, mọi thứ xung quanh anh biến mất, chỉ còn lại ánh sáng và tiếng gió rít trong tai.
“Cái quái gì đang xảy ra vậy?” Lâm cố hét lên, nhưng tiếng nói của anh bị nuốt chửng bởi cơn lốc xoáy.
Khi ánh sáng tắt hẳn và cơn lốc dừng lại, Lâm thấy mình đang nằm trên một mặt đất lạ lẫm. Đất cát cứng dưới lưng anh, và không khí mát lạnh của vùng đồng cỏ ùa vào mũi. Anh từ từ mở mắt, cảm nhận mặt trời đang chiếu sáng trên cao, ánh nắng vàng rực rỡ phủ lên mọi thứ.
“Làm sao… mình lại ở đây?” Lâm lầm bầm, cố gắng ngồi dậy. Anh nhìn xung quanh và ngỡ ngàng nhận ra mình đang ở giữa một vùng đất hoang sơ, hoàn toàn khác biệt với thành phố hiện đại mà anh vừa ở đó vài phút trước. Những ngọn núi xa xa và thảo nguyên bát ngát trải dài trước mắt, không có dấu hiệu của bất kỳ công trình hiện đại nào.
Lâm đứng dậy, phủi bụi khỏi áo khoác và cố gắng trấn tĩnh. “Phải bình tĩnh. Mình cần hiểu rõ tình hình trước khi làm gì tiếp theo,” anh tự nhủ.
Đột nhiên, từ xa, một nhóm người tiến lại gần. Họ mặc những bộ quần áo bằng vải thô, khuôn mặt hiện lên vẻ thô kệch và mệt mỏi. Dẫn đầu nhóm người là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt lấm lem đất cát, ánh mắt đầy u buồn.
“Ngươi là ai?” Một người trong nhóm cất tiếng hỏi, giọng đầy ngờ vực.
“Tôi… tôi là Lâm. Thám tử Lâm,” Lâm đáp lại, dù bản thân anh cũng không chắc chắn về điều này. “Đây là đâu vậy? Và các người là ai?”
Người đàn ông trung niên bước tới, ánh mắt sắc lạnh dò xét Lâm từ đầu đến chân. “Ngươi nói ngươi là thám tử? Cái từ đó nghĩa là gì? Ta chưa từng nghe thấy.”
Lâm im lặng trong giây lát, nhận ra rằng anh đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, có thể là ở một thời đại khác. Anh cố giữ bình tĩnh, rồi đáp lại, “Ta là người điều tra tội phạm. Vậy ngươi có thể cho ta biết, đây là đâu không?”
Người đàn ông không trả lời ngay. Ông quay sang người chăn cừu trẻ đứng bên cạnh và nói với giọng điệu nghiêm túc, “Tần, ngươi trông hắn không giống người của làng ta. Có lẽ hắn không liên quan gì đến việc ngươi bị buộc tội.”
Lâm ngay lập tức chú ý đến từ “buộc tội”. Anh tiến lên một bước, “Tội gì? Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Người chăn cừu tên Tần, một thanh niên có dáng người rắn rỏi nhưng ánh mắt đầy lo lắng, cúi đầu nói nhỏ, “Tôi bị buộc tội giết người và ăn cắp cừu… Nhưng tôi không làm gì cả! Họ không tin tôi!”
Lâm cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói của Tần. Anh nhìn thẳng vào mắt người thanh niên và hỏi, “Ngươi có muốn ta giúp ngươi không? Nếu đúng ngươi vô tội, ta sẽ làm mọi thứ để chứng minh điều đó.”
Tần ngước lên, ánh mắt lóe lên tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng rồi lại cúi xuống ngay. “Không ai có thể giúp tôi đâu… Dân làng đã quyết định rồi. Tôi chỉ là một kẻ chăn cừu nghèo khổ, không có tiếng nói.”
Lâm nắm lấy vai Tần, siết nhẹ để truyền thêm động lực, “Ta đã từng giúp nhiều người thoát khỏi những lời buộc tội oan ức. Nếu ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không để ngươi phải chịu bất công.”
Người đàn ông trung niên ngắt lời, giọng đầy hoài nghi, “Ngươi nói nghe thì hay đấy, nhưng ngươi chỉ là một kẻ lạ mặt từ đâu đến. Ngươi không biết gì về làng này, không biết gì về vụ án này.”
Lâm quay lại nhìn người đàn ông, ánh mắt sắc bén, “Ta chỉ cần biết một điều: Có ai đó đã chết, và ngươi buộc tội một người mà không có bằng chứng thuyết phục. Ta muốn nói chuyện với người đứng đầu làng này.”
Người đàn ông trung niên nhếch mép cười nhạt, “Ngươi quả là to gan. Nhưng được, nếu ngươi muốn gặp trưởng làng, ta sẽ dẫn ngươi đi. Nhưng hãy nhớ, nếu ngươi thất bại trong việc chứng minh điều gì, chính ngươi sẽ phải trả giá.”
Lâm không nao núng, chỉ gật đầu, “Được. Dẫn ta đi.”
Và thế là, Lâm cùng người đàn ông trung niên và Tần bắt đầu đi về phía ngôi làng nằm dưới chân núi. Trong đầu Lâm, hàng loạt câu hỏi xoay quanh: Anh đã bị cuốn vào một thời đại xa xôi nào? Và làm thế nào để anh có thể giúp Tần thoát khỏi tội danh oan ức này? Cuộc hành trình của Lâm ở thời nhà Thương bắt đầu từ đây, với những bí ẩn còn đang chờ đợi anh khám phá.