Vụ Án Của Người Chăn Cừu - Chương 2
Chương 2: Lời buộc tội
Những ngôi nhà mái tranh lụp xụp hiện ra trước mắt khi nhóm người tiến vào ngôi làng. Lâm cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và sự lạnh lùng của dân làng khi họ nhìn theo anh với ánh mắt nghi ngại. Làng này không lớn, chỉ vài chục nóc nhà san sát nhau, xung quanh là cánh đồng cỏ rộng lớn và những dãy núi trập trùng phía xa.
“Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe về việc Tần bị buộc tội,” người đàn ông trung niên nói khi dẫn Lâm và Tần tiến về phía một ngôi nhà lớn hơn các căn nhà khác. “Ngươi sẽ phải thuyết phục không chỉ trưởng làng, mà còn tất cả dân làng này nếu muốn giúp Tần thoát khỏi án phạt.”
Ngôi nhà mà họ tiến đến là nhà của trưởng làng – một người đàn ông già nua nhưng còn rất minh mẫn, ánh mắt sắc sảo. Ông đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ đơn sơ, đôi mắt quan sát Lâm từ đầu đến chân với vẻ tò mò lẫn nghi ngờ.
“Ngươi là ai? Và tại sao lại can dự vào việc của làng ta?” Trưởng làng hỏi, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy quyền.
Lâm đứng thẳng lưng, ánh mắt không hề nao núng, “Ta là Lâm, thám tử từ nơi xa đến. Ta nghe nói có một vụ án giết người và ăn cắp cừu trong làng, và người chăn cừu này đang bị buộc tội. Ta tin rằng có thể có sự hiểu lầm ở đây.”
Trưởng làng cười khẩy, “Hiểu lầm? Dân làng này không dễ dàng hiểu lầm đâu, thám tử Lâm. Chúng ta đã thấy bằng chứng rõ ràng: vết máu trên áo của Tần, con dao trong tay hắn, và những lời khai của nhân chứng. Ngươi nghĩ rằng mình có thể lật ngược được tất cả những điều đó sao?”
“Ta chỉ muốn tìm hiểu sự thật,” Lâm đáp, giọng chắc nịch. “Nếu Tần vô tội, ta sẽ làm rõ điều đó. Nếu hắn có tội, ta cũng sẽ không bao che.”
Trưởng làng im lặng một lúc, rồi quay sang Tần, “Tần, ngươi có gì để nói về những lời buộc tội này không?”
Tần, đứng phía sau Lâm, cúi đầu đáp, giọng run run, “Thưa trưởng làng, tôi không giết người… Tôi cũng không ăn cắp cừu. Đêm đó, tôi chỉ ở trên đồng cỏ chăn cừu như mọi khi. Khi tôi về đến làng, thì bị mọi người vây lại và buộc tội.”
“Nhưng vết máu trên áo ngươi? Con dao trong tay ngươi? Cả những nhân chứng đã thấy ngươi gần hiện trường vụ án?” Trưởng làng hỏi, ánh mắt đầy nghiêm nghị.
“Tôi không biết tại sao lại có vết máu trên áo tôi… Có thể là do lúc chạy về làng, tôi vô tình chạm vào thứ gì đó. Con dao… đúng là của tôi, nhưng tôi dùng nó để cắt cỏ, không phải để giết người,” Tần nói, giọng khẩn thiết.
Lâm quay sang trưởng làng, “Ông có thể cho tôi xem những bằng chứng này không? Vết máu trên áo, con dao và lời khai của nhân chứng?”
Trưởng làng nhìn thẳng vào Lâm, rồi khẽ gật đầu. Ông ra lệnh cho một người đàn ông khác đi lấy những vật chứng. Sau một lúc, người đó mang đến một chiếc áo vải thô cũ, trên áo có vài vệt máu đã khô, cùng một con dao sắt với lưỡi dài và sắc bén.
Lâm cầm chiếc áo lên, quan sát kỹ lưỡng vết máu. “Vết máu này có thể là máu của nạn nhân, nhưng cũng có thể là của một con vật khác. Không thể kết tội chỉ dựa vào điều này.”
Anh tiếp tục kiểm tra con dao, nhưng không tìm thấy dấu vết nào có thể chứng minh nó là hung khí giết người. “Con dao này có thể đã được dùng vào việc gì khác, không nhất thiết là để giết người.”
Trưởng làng nhướn mày, “Ngươi nói dễ nghe đấy, thám tử Lâm. Nhưng chúng ta còn có nhân chứng. Ngươi sẽ làm gì với họ?”
Lâm ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói, “Ta muốn nói chuyện trực tiếp với các nhân chứng. Ta cần nghe chính họ kể lại chuyện xảy ra.”
Trưởng làng ra lệnh gọi các nhân chứng đến. Một lát sau, ba người đàn ông bước vào, dáng vẻ khắc khổ và ánh mắt vẫn còn nỗi sợ hãi khi nhớ lại chuyện đã xảy ra.
“Đêm đó, chúng tôi thấy Tần đang loay hoay gần con đường dẫn vào làng. Tay hắn cầm con dao và áo hắn có vết máu,” một người trong số họ nói.
“Ngươi có nhìn rõ đó là máu của người hay không?” Lâm hỏi.
Người đàn ông lắc đầu, “Chúng tôi không dám lại gần. Chỉ thấy từ xa, nhưng rõ ràng là có máu trên áo hắn.”
“Còn người bị giết? Các ngươi có ai thấy hắn giết người không?” Lâm tiếp tục hỏi.
Một người khác trả lời, “Không… nhưng sau đó chúng tôi tìm thấy xác của nạn nhân gần đó, không xa nơi thấy Tần. Vì vậy, chúng tôi nghĩ hắn là hung thủ.”
Lâm im lặng một lúc, rồi nói, “Có quá nhiều giả định trong những lời khai này. Các ngươi kết tội một người chỉ dựa vào những gì thấy từ xa, mà không có bằng chứng cụ thể. Ta cần xem xét hiện trường vụ án, nơi tìm thấy xác nạn nhân.”
Trưởng làng suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Được, nhưng ngươi chỉ có một ngày. Nếu ngươi không tìm ra được gì, Tần sẽ bị trừng phạt.”
Lâm gật đầu, “Một ngày là đủ. Ta sẽ tìm ra sự thật.”
Anh quay sang Tần, “Hãy dẫn ta đến hiện trường vụ án. Ta cần xem tất cả những gì có thể giúp ta tìm ra hung thủ thật sự.”
Tần, dù lo lắng, nhưng ánh mắt đã lóe lên chút hy vọng, gật đầu đồng ý và cùng Lâm rời khỏi ngôi nhà của trưởng làng, tiến về phía hiện trường vụ án. Trong lòng Lâm, một niềm tin mãnh liệt rằng Tần vô tội đang dần hình thành, và anh quyết tâm không để cho một người vô tội phải chịu án phạt oan uổng.