Vụ Án Của Người Chăn Cừu - Chương 3
Chương 3: Cuộc điều tra bắt đầu
Lâm và Tần rời khỏi ngôi làng, theo con đường nhỏ dẫn về cánh đồng nơi xảy ra vụ án. Mặt trời dần khuất sau dãy núi, chỉ còn những tia sáng yếu ớt còn sót lại trên bầu trời, tạo nên bầu không khí u ám và lạnh lẽo. Gió thổi qua những cánh đồng cỏ xanh mướt, mang theo hương thơm của đất và cỏ cây, nhưng cũng ẩn chứa một điều gì đó không lành.
“Khu vực này khá hoang vắng,” Lâm nhận xét khi họ tiến sâu vào cánh đồng. “Ngươi thường chăn cừu ở đây vào ban đêm?”
Tần gật đầu, đôi mắt vẫn ánh lên sự lo lắng. “Đúng vậy. Cừu của tôi thường gặm cỏ tốt nhất vào ban đêm, và nơi này khá an toàn, ít khi có thú dữ xuất hiện.”
Lâm nhìn quanh, chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất. “Ngươi có để ý thấy điều gì lạ thường trong đêm xảy ra vụ án không? Tiếng động, người lạ, hay bất kỳ điều gì không bình thường?”
Tần suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi trả lời, “Thực ra, tôi có nghe thấy tiếng động lạ, như tiếng bước chân, nhưng không giống của người. Nó nhẹ nhàng và rất nhanh, như thể có ai đó đang lén lút di chuyển. Nhưng khi tôi quay lại nhìn, không thấy gì cả.”
Lâm dừng bước, đôi mắt ánh lên sự quan tâm. “Tiếng động đó phát ra từ hướng nào? Ngươi có thể chỉ ta không?”
Tần chỉ tay về phía một khu rừng thưa gần đó. “Từ trong rừng. Nhưng tôi không dám vào đó kiểm tra, vì rừng này khá rậm rạp và tối tăm vào ban đêm.”
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó,” Lâm quyết định, rồi tiến về phía khu rừng.
Khi họ đến gần khu vực đó, Lâm bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu lạ. Những vết chân lạ hằn trên mặt đất, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được nếu quan sát kỹ. Anh cúi xuống, dùng tay chạm nhẹ lên đất.
“Những vết chân này không phải của ngươi, đúng không?” Lâm hỏi, mắt vẫn chăm chú vào dấu vết.
Tần lắc đầu, “Không, chúng không giống dấu chân của tôi hay của cừu.”
Lâm nhíu mày, rồi đứng dậy, tiếp tục tiến sâu vào rừng. Càng vào sâu, không khí càng trở nên nặng nề, những âm thanh của thiên nhiên dường như cũng lặng đi, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc dưới chân.
“Ngươi có biết ai khác thường lui tới khu vực này không?” Lâm hỏi, phá vỡ sự im lặng.
“Không, hầu hết dân làng đều tránh xa khu rừng này vào ban đêm,” Tần trả lời, giọng nói thể hiện sự căng thẳng. “Có tin đồn rằng rừng này bị ma ám, nên không ai dám vào đây.”
Lâm dừng lại khi anh thấy một cái hố nhỏ phía trước. Xung quanh cái hố là một vài cành cây bị gãy, cùng những vết xước trên mặt đất.
“Cái hố này không tự nhiên mà có,” Lâm nói, nhìn quanh khu vực. “Có vẻ như ai đó đã cố giấu thứ gì đó ở đây, hoặc đã sử dụng cái hố này để làm gì đó.”
Anh cúi xuống và bắt đầu lục lọi bên trong cái hố. Không lâu sau, Lâm lôi ra một vật nhỏ, được bọc trong một mảnh vải cũ. Anh mở mảnh vải ra và thấy một số sợi lông cừu dính máu, cùng một con dao nhỏ bị gỉ sét, nhưng lưỡi dao vẫn sắc bén.
“Con dao này… không giống với con dao của ngươi, đúng không?” Lâm hỏi, đưa con dao cho Tần.
Tần cầm lấy con dao, quan sát kỹ rồi lắc đầu, “Không, đây không phải dao của tôi. Dao của tôi đã bị bắt giữ cùng với tôi rồi.”
Lâm mỉm cười nhạt, “Vậy thì có thể chúng ta đã tìm thấy một manh mối quan trọng rồi. Con dao này có thể là hung khí thật sự.”
Anh cẩn thận gói lại con dao và sợi lông cừu, rồi đứng dậy, tiếp tục quan sát xung quanh. “Chúng ta cần tìm thêm manh mối, nhưng điều này đã bắt đầu chỉ ra rằng có ai đó khác đã ở đây trong đêm xảy ra vụ án. Kẻ đó có thể đã cố tình để lại những dấu vết nhằm hãm hại ngươi.”
Tần nhìn Lâm với ánh mắt đầy cảm kích và hy vọng. “Ngài thật sự tin rằng tôi vô tội sao?”
Lâm gật đầu, ánh mắt kiên định. “Ta không tin vào điều gì cho đến khi tìm thấy sự thật. Nhưng mọi thứ mà ta đã thấy cho đến giờ đều chỉ ra rằng có điều gì đó rất không đúng trong lời buộc tội ngươi.”
Đột nhiên, một tiếng động lạ phát ra từ phía xa, như tiếng ai đó đang bước nhanh qua rừng. Lâm lập tức quay lại, ra hiệu cho Tần im lặng. Cả hai lắng nghe một lúc, nhưng tiếng động đã biến mất.
“Có ai đó đang theo dõi chúng ta,” Lâm thì thầm. “Chúng ta nên cẩn thận.”
Tần gật đầu đồng ý, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Trở về làng,” Lâm đáp. “Ta đã có một số manh mối, giờ ta cần đối chiếu chúng với những gì mà ta sẽ tìm được từ dân làng và những người liên quan. Chúng ta sẽ quay lại đây nếu cần, nhưng bây giờ ta cần suy nghĩ thêm về những gì ta đã tìm thấy.”
Cả hai lặng lẽ rời khỏi khu rừng, quay lại con đường dẫn về làng. Trong đầu Lâm, các mảnh ghép của vụ án đang dần hình thành một bức tranh lớn hơn, nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Anh biết rằng, để giải quyết vụ án này, anh sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách và nguy hiểm hơn nữa. Nhưng với mỗi bước tiến, anh càng cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến sự thật.